Nhưng lang quân của con, chí hướng lớn lao, lại bị mù lòa giam cầm.
Con biết hắn u uất trong lòng, chỉ mong Phật tổ giúp hắn khai mở tâm kết."
Lão hòa thượng thở dài, nói:
"Lão nạp biết chút y thuật, không bằng đưa lang quân của thí chủ đến đây, để ta xem thử?"
Ta vừa mừng vừa sợ, vội quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Lão hòa thượng mỉm cười, cất giọng từ tốn:
"Nếu thí chủ thật tâm muốn tạ ơn, lần sau mang theo vài con gà quay của thí chủ đến đây là được.
Nghe nói gà quay cô bán rất khó mua được."
Mãi sau này, ta mới nghe một tiểu hòa thượng quét sân nói rằng—
Lão hòa thượng ấy, chính là phương trượng Văn Định của Kim Đài Tự.
Trước đây, ông từng là đại đương gia trên Lương Sơn, bị Vĩnh An công chúa của triều trước đánh bại.
Thời thế đổi thay, một đời mây trắng bay, không biết sao lại chạy đến đây gõ mõ tụng kinh.
Ngày hôm sau, ta dìu thiếu gia, mang theo ba con gà quay, một vò rượu, từng bước một, leo hết 910 bậc đá.
Phương trượng Văn Định bắt mạch, nói với ta:
"Mắt lang quân, có thể chữa được."
"Nhưng liệu trình dài lâu,
Cần phải ngâm thuốc, ăn thực dưỡng, châm cứu, uống thuốc.
Ba giai đoạn, từng bước trị liệu, cần tĩnh dưỡng lâu dài.
Tốt nhất nên ở lại chùa, tiện bề chăm sóc."
07
Trân Trù Nương bên bờ sông, đã dời quầy hàng lên con đường núi dẫn đến Kim Đài Tự.
"Ngươi không cần đi theo đâu, phương trượng và các hòa thượng sẽ chăm sóc tốt cho ta."
"Ngài nghĩ ta vì ngài mà bám theo chắc?
Đại thiếu gia, ở đây đông người, buôn bán tốt, đừng có nhiều chuyện."
Buôn bán trên núi đúng là khá hơn hẳn, giá cả so với trong trấn cũng cao hơn vài xu.
Chỉ là để kịp lên Kim Đài Tự, ngày nào ta cũng phải thức sớm hơn một canh giờ, ngủ muộn hơn một canh giờ.
Lúc đầu, mỗi ngày ta đều có thể gặp thiếu gia một lần.
Sau này, phương trượng nói trị mắt cần tĩnh dưỡng, không cho ta tiếp tục chạy tới chạy lui thăm nom.
Nhưng lễ nghĩa không thể thiếu, cứ vài ngày ta lại mang gà quay, bò kho lên chùa, lấy cớ biếu phương trượng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lâu dần, ta với Văn Định phương trượng thành bạn rượu thịt, thiền phòng của ông cũng trở thành đạo trường ăn nhậu của chúng ta.
Chúng ta rất hợp nhau.
Đều là xuất thân từ thảo mãng*, đều đã yêu phải người không nên yêu.
(*Nhà quê, đồng ruộng, hoang dã)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Năm đó, ông bị một nữ nhân mặc hồng y đánh ngã ngựa, từ đó bám riết không buông.
"Giá mà phụ thân nàng đáng tin một chút thì tốt rồi."
Văn Định cắn một miếng gà quay, dầu mỡ dính đầy miệng, trong đôi mắt già nua lại ánh lên tia sáng lạ thường.
Trưởng công chúa Vĩnh An – Lý Nghi Chiêu của tiền triều, một ngọn trường thương múa lên thần sầu quỷ khóc.
Một người, một con ngựa, một thanh thương, độc hành giang hồ.
Có lẽ chính trong những ngày lang bạt ấy, nàng đã kết giao với Tam đương gia của Lương Sơn, cũng chính là Văn Định phương trượng bây giờ.
"Nếu phụ hoàng của Chiêu Chiêu đáng tin cậy,
triều chính đã không đến mức thối nát không thể cứu vãn,
thiên hạ đã không đại loạn khắp nơi.
Chiêu Chiêu vẫn sẽ là nàng công chúa tung roi giục ngựa.
Mà có khi, ta đã trở thành phó tướng trung thành theo nàng rong ruổi chiến trường."
Văn Định bình thản, tựa như đang kể một câu chuyện của người khác.
Ta ngây ngốc hỏi:
"Giờ công chúa đang ở đâu?"
Văn Định phương trượng chỉ thở dài một tiếng, chậm rãi đáp:
"Ở phương Bắc."
Mãi lâu sau, ta mới từ miệng của một gã kể chuyện biết được:
Năm đó, thiên hạ quần hùng nổi lên như ong vỡ tổ, các thế lực lần lượt thay cờ đổi chủ, khởi binh tạo phản.
Hà Gian Lưu thị được lòng người, quy tụ ba đại gia tộc thế gia, nắm trong tay một triệu binh mã, đánh thẳng đến Trường An.
Phụ hoàng của công chúa đầu hàng cả thành,
đem vị Vĩnh An công chúa phong hoa tuyệt đại năm đó, đưa vào trong doanh trướng của Lưu thị.
Từ đó, nàng không còn là Vĩnh An công chúa,
thiên hạ chỉ gọi nàng là An Tiệp Dư.
Dường như trong mỗi câu chuyện, đều có những điều tiếc nuối như vậy.
Ba tháng rồi lại ba tháng, cứ thế tròn nửa năm trôi qua, ta vẫn không nhận được tin tức gì về đôi mắt của thiếu gia.
Cánh cửa son đỏ nơi hậu viện chùa Kim Đài, như ngăn cách hai thế giới.
Nếu không phải thỉnh thoảng có thư gửi ra, ta sợ rằng thiếu gia đã bị kẻ thù phát hiện, giếc người diệt khẩu rồi.
Ừm, thư chỉ có một chữ—"An".
Một chữ "An" quen thuộc.
*
Hồi ức kéo ta trở lại một buổi đầu hạ rộn rã tiếng ve.
"Thiếu gia, người viết cho quán của chúng ta một tấm bảng hiệu đi!"
Hôm đó, ta đang hầm ô mai làm nước giải khát, bỗng nhớ ra từ ngày mở quán đến giờ, chúng ta chưa từng có tên cửa tiệm.
Bây giờ, thiếu gia đã có thể tự do đi lại, hành động vững chãi như tùng bách, chỉ chậm hơn người thường một chút.
Đến mức đôi khi ta quên mất, hắn chẳng thấy gì cả.