Một Củ Khoai Lang Dẫn Lối Nhân Duyên

Chương 11



Ta chống cằm, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như nước của hắn.  

 

Thiếu gia cúi đầu cười nhẹ, giọng điềm nhiên:  

 

"Vậy mai ta đi thay muội, không nhìn thấy sẽ đỡ khó chịu."  

 

*

 

Ngày tháng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến Tết Đoan Ngọ, trời bắt đầu nóng lên.  

 

Xong xuôi công việc, ta rón rén lẻn đến phòng tắm, nép sát cửa sổ thông gió, trừng to mắt nhìn vào trong.  

 

Cánh tay của thiếu gia đã sạm màu đi một chút, lộ rõ ranh giới đen trắng trên bắp tay.  

 

Nước nhỏ xuống lồng n.g.ự.c hắn, tạo nên những đường cong vừa vặn.  

 

Ta vươn cổ nhìn xuống, không nhịn được mà mỉm cười.  

 

Không quá mỡ màng, cũng không quá gầy.  

 

Một cơn gió nghịch ngợm thổi qua, làm khung cửa sổ kêu lên kẽo kẹt.  

 

Người bên trong đột nhiên quay phắt lại.  

 

Bốn mắt chạm nhau.  

 

Hắn vẫn đẹp trai như thế.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta đỏ bừng mặt, sợ đến nỗi nín thở.  

 

Chếc tiệt, rõ ràng biết hắn không nhìn thấy, vậy mà vẫn giật mình.  

 

Nhưng đây chính là niềm vui nhỏ trong những ngày tháng bình lặng của ta,  

là chút hoang tưởng nho nhỏ của một nha hoàn nhà bếp dành cho thiếu gia nhà mình.  

 

*

 

Làm ăn buôn bán, ai mà chưa từng gặp vài tên khách khó chiều?  

 

Hôm xảy ra chuyện, ta cũng nghĩ như vậy.  

 

Bốn gã đại hán bàn rượu nổi giận, hất mạnh ly rượu quế xuống đất, "choang" một tiếng, vỡ tan như sấm nổ giữa trời quang.  

 

Ta hốt hoảng chạy tới, gượng cười lấy lòng:  

 

"Khách quan bớt giận, là quán nhỏ chúng tôi tiếp đãi chưa chu đáo..." 

 

Ta còn chưa kịp nói xong lời xin lỗi, bốn gã đại hán đã vung tay lật tung bàn ăn.  

 

Nước canh b.ắ.n thẳng vào mặt ta, vấy bẩn cả cổ áo trong.  

 

Những thực khách khác trong quán hoảng sợ bỏ chạy tán loạn:  

 

"Xong rồi, hôm nay lại trắng tay rồi!"  

 

Ta cố gắng giữ bình tĩnh, vừa lau mặt vừa lùi từng bước.  

 

Nhưng càng nghĩ, ta càng thấy có gì đó không đúng.  

 

Nếu chỉ là mấy kẻ gây sự thông thường, dù không hài lòng cũng sẽ đợi nghe lời xin lỗi và bồi thường của ta.  

 

Thế nhưng bốn tên này xông vào quán với khí thế hùng hổ, thậm chí không cho ta cơ hội giải thích.  

 

Là kẻ thù ư?  

 

Chúng ta chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, làm gì có oán thù với ai?  

 

Một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu, như một sợi dây vô hình siết chặt lấy cổ họng ta.  

 

Ba năm trước, cả nhà họ Cố bị diệt môn trong một đêm.  

 

Hơn bảy mươi mạng người ra đi, chỉ có ta và thiếu gia thoát được.  

 

Hóa ra, chúng vẫn không muốn buông tha cho chúng ta.  

 

Ta vừa run sợ, vừa hận đến nghiến răng.  

 

"Tên mù đó đâu?"  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tên cầm đầu nhanh như chớp rút kiếm từ dưới bàn, mũi kiếm lạnh lẽo lướt qua tóc ta, chuẩn xác kề sát cổ ta.  

 

"Đại hiệp bớt giận, để ta đi gọi người ngay."  

 

Ta cười nịnh nọt, quay đầu bước nhanh về phía hậu viện.  

 

Thiếu gia đã nghe thấy tiếng động trong tiền sảnh, đang lần từng bước một với cây gậy dò đường.  

 

Ta vén rèm lên, vừa vặn đụng mặt hắn.  

 

"CHẠY MAU!"  

 

Ta gom hết dũng khí, hét lớn hai chữ.  

 

Sau đó, không do dự lao thẳng về phía bốn tên đại hán bên ngoài.  

 

Trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ:  

 

Đây có lẽ là câu cuối cùng giữa ta và hắn.  

 

Đúng lúc đó, ta chợt thấy gậy trúc trong tay thiếu gia đột nhiên vung lên với một đường mạnh mẽ, chuẩn xác gạt kiếm của tên cầm đầu.  

 

Cổ tay hắn bị đánh trúng mạnh đến mức lỏng cả kiếm, lưỡi kiếm khẽ run rẩy trong không khí.  

 

Thiếu gia nhún người nhảy lên, thuận tay rút thanh kiếm trấn trạch trên tường xuống.  

 

Khoan đã!  

 

Thanh kiếm trang trí đó từ khi nào đã được mài bén?  

 

Kiếm phong sắc bén, bóng kiếm loang loáng, chỉ trong chớp mắt, thiếu gia đã đảo người, phản thủ cắt thẳng vào cổ một tên trong đám.  

 

Máu phun ra như suối, b.ắ.n lên khuôn mặt hắn.  

 

"Đệt! Chẳng phải nói hắn bị mù sao?"  

 

Tên cầm đầu nổi cơn thịnh nộ, mắt lộ hung quang.  

 

Hắn phun một bãi nước bọt xuống đất, rồi giương kiếm, xông lên liều mạng.  

 

Đúng rồi…  

 

Chẳng phải thiếu gia đã bị mù sao?

 

Thiếu gia túm lấy gáy ta, ném thẳng ta vào hậu viện.  

 

"Trân nhi, trong chiếc áo bông đen trong tủ có một quyển sổ, lấy ngay cho ta!"  

 

Lúc lướt qua ta, hắn hạ giọng nói một câu vô cùng khó hiểu.  

 

Đến khi ta mang sổ quay lại, mọi chuyện đã kết thúc.  

 

Ba cái xác nằm la liệt trong sảnh, chỉ còn tên cầm đầu vẫn còn thoi thóp, bị thiếu gia trói chặt không chút kẽ hở.  

 

"Đi, đến Kim Đàn Tự."  

 

Chúng ta hối hả đánh xe lên núi.  

 

Thiếu gia nhìn thẳng phía trước, bình tĩnh điều khiển ngựa, còn ta thì chăm chú nhìn gương mặt hắn, tò mò hỏi:  

 

"Thiếu gia, hóa ra ngài lợi hại như vậy! Chỉ nghe tiếng gió thôi mà cũng xác định được vị trí sao?"  

 

"BỐP!"  

 

Ta lãnh ngay một cú gõ đầu.  

 

Thiếu gia ghé sát lại gần, ánh mắt rực lửa, hai đồng tử phản chiếu ánh hoàng hôn trên núi, giống hệt như những lần ta trêu chọc hắn trước đây.  

 

"Nhìn kỹ lại đi."  

 

"Thiếu gia! Ngài nhìn thấy rồi! Mắt ngài khỏi rồi! Vậy sao ngài lại lừa ta?"  

 

"Nếu ta không giả mù, làm sao có thể dẫn rắn ra khỏi hang? Đồ ngốc."  

 

Hắn để ta ở lại chùa, còn mình thì cầm theo quyển sổ lên phía Bắc.  

 

Trước khi đi, hắn chỉ nói đúng một câu:  

 

"Chờ ta."