Một Củ Khoai Lang Dẫn Lối Nhân Duyên

Chương 12



Năm Gia Khang thứ ba mươi hai. 

 

Mưa trút xuống suốt bảy ngày bảy đêm.  

 

Sông Hoàng Hà tại Tấn Châu vỡ đê, nước lũ cuồn cuộn, ba trăm dặm dọc hai bờ bị nhấn chìm chỉ trong chớp mắt.  

 

Hàng vạn dân chúng mất mạng, xác trôi la liệt, tiếng khóc than vang trời.  

 

Công trình thủy lợi do Công Bộ đổ bảy ngàn lượng bạc xây dựng, chẳng khác gì một tấm màn che mắt, sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc.  

 

Hoàng đế giận dữ, hạ lệnh điều tra triệt để, ai ngờ lại kéo theo một vụ án năm xưa.  

 

Năm năm trước, Trần Băng – nguyên Đô Thủy Giám của Tấn Châu, đã dâng sớ lên Thừa tướng, tố cáo Tần Vương – khi ấy vẫn là Hoàng tam tử, đã bòn rút ngân quỹ trong công trình Hoàng Hà.  

 

Nhưng lá thư chưa kịp tới tay Thừa tướng đã bị chặn, Trần Băng bị phe cánh của Tần Vương truy sát, cuối cùng rơi xuống vực thẳm.  

 

Trước khi bị giếc, ông đã giao chứng cứ quan trọng cho một nghĩa sĩ cất giữ.  

 

Nhưng người này bị kẻ gian phản bội, khiến cả nhà bị diệt môn.  

 

Đám thích khách đến ám sát tìm mãi không thấy sổ sách, nên đành phóng hỏa thiêu rụi biệt phủ, rồi bịa ra chuyện sổ sách đã bị hủy để qua mắt chủ mưu.  

 

Thế sự xoay vần, Tam Hoàng tử Tần Vương trở thành Thái tử, còn vụ án năm đó cũng bị chôn vùi suốt năm năm dài.  

 

Mãi đến hôm nay, một trận đại hồng thủy mới rửa sạch mọi sự thối nát của thế gian này.  

 

Cái giá phải trả chính là 34.075 sinh mạng ven Hoàng Hà.  

 

Thái tử thất thế, Hoàng đế bạo bệnh liệt giường.  

 

Trong hậu cung, An Tiệp Dư – người đã nhẫn nhịn bấy lâu nay, quyết liệt đứng lên.  

 

Bà liên kết với các cựu thần, ủng hộ Thất hoàng tử Cảnh Duệ lên ngôi Thái tử.  

 

Còn đám chó săn của Thái tử, từng được nuôi dưỡng bằng núi vàng biển bạc, thì lần lượt bị trừ khử.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nghe nói kẻ cầm đầu cuộc thanh trừng này… là một hòa thượng.  

 

Những cơn sóng ngầm chốn triều đình, với một nữ đầu bếp nhỏ bé như ta mà nói, quá xa vời.  

 

Trong những ngày trốn tại Kim Đàn Tự, ta chỉ có duy nhất một câu hỏi trong đầu:  

 

Rốt cuộc thiếu gia đã nhìn thấy từ khi nào?  

 

Hắn giấu ta khổ sở như vậy!  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thế thì… những lần ta nhăn mặt làm xấu, trêu ghẹo hắn, lén lút ngắm hắn tắm, hay nửa đêm mò vào phòng hắn…  

 

CHẲNG LẼ HẮN BIẾT HẾT SAO???  

 

Ta vừa thẹn vừa tức, chỉ muốn gói ghém hành lý mà chạy thật xa.  

 

Chưa kịp ra khỏi sơn môn, đã bị tiểu hòa thượng quét sân chặn lại.  

 

"Cố công tử đã dặn rồi, bảo ta trông chừng cô nương, không để cô chuồn mất." 

 

09

 

Đến khi ta gặp lại hắn dưới ánh hoàng hôn nơi núi non, đã gần đến năm mới.  

 

Gió trên núi lạnh đến mức không thể đứng vững, bầu trời xám xịt, thỉnh thoảng có vài bông tuyết bị gió cuốn qua.  

 

Thiếu gia vẫn khoác áo choàng trắng như ánh trăng, trông hệt như ngày đầu tiên ta gặp hắn – phong thái thanh tao, rực rỡ như ánh nắng quang đãng sau cơn mưa.  

 

Năm tháng vội vã trôi qua, nhưng dường như luôn đặc biệt ưu ái những kẻ trời sinh đã đẹp đẽ.  

 

Còn ta… chút nhan sắc được nuôi dưỡng trong phủ Cố gia, đã sớm bị năm năm sương gió bào mòn không còn lại bao nhiêu.  

 

Bản năng khiến ta muốn cúi thấp đầu, nhưng rồi ta lại nghĩ, dù có xấu thế nào, hắn cũng đã nhìn hết cả rồi.  

 

Quanh quẩn gần mười năm, món nợ giữa ta và hắn thực sự không thể tính toán rõ ràng nữa.  

 

Ta bĩu môi, thấp giọng gọi:  

 

"Thiếu gia."  

 

Hắn đưa tay véo lấy sau cổ ta, nhấc lên như xách một con gà con:  

 

"Đi thôi, về nhà."  

 

"Về nhà tính sổ giữa chúng ta."  

 

Hắn xoa đầu ta, dịu dàng đến cực hạn.  

 

"Không phải rất thích nhìn ta tắm sao? Lần này cho nàng nhìn thỏa thích."  

 

"Rốt cuộc mắt ngài khỏi từ khi nào?"  

 

"Về nhà rồi nói."  

 

-HOÀN CHÍNH VĂN-