Bỗng dưng, khóe mắt thoáng thấy một cái đầu nhỏ đang thò ra, lén lút nhìn ta tắm.
Là Diệc Trân, tiểu nha hoàn mà ta nuôi trong nhà.
Giỏi lắm, nha đầu ngoan, động tác quá thuần thục, xem chừng đã là kẻ tái phạm nhiều lần.
Thì ra trong khoảng thời gian ta không nhìn thấy, nàng chính là hầu hạ bổn thiếu gia theo cách này đây.
01
Một cơn gió mát lùa qua cửa sổ, mang đến từng tia mát lạnh.
Cả người ta lại nóng bừng lên, nhưng vẫn phải làm ra vẻ như không biết gì, để mặc cảm giác xấu hổ và một chút rung động len lỏi khắp không gian.
Nha đầu kia dường như bị ta bất ngờ quay đầu dọa cho giật mình, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
Phải rồi, nàng vẫn tưởng ta là một kẻ mù, đâu hay rằng mắt ta đã sớm khỏi hẳn.
Ta nhân cơ hội tiếng động, xoay người về phía nàng.
Nàng mạnh dạn ngẩng đu, gương mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, thế nhưng trong mắt lại ngập tràn tò mò. Đôi mắt tròn xoe lúng liếng đảo qua khắp người ta, cuối cùng… dừng lại ở nơi kín đáo nhất.
Diệc Trân từng nói, mắt ta bị mù là do một cơn sốt cao.
Trước kia, ta luôn cho rằng thế giới trong mắt người mù là một màu đen kịt.
Nhưng ta sai rồi.
Nơi không có ánh sáng xuyên qua, sao có thể tồn tại màu sắc?
Ngay cả màu đen, cũng là một thứ quá xa xỉ.
Không nhìn thấy thế giới này, thì cũng chẳng thể quên đi mối thù sâu tựa biển.
Ánh lửa bừng bừng, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong đầu ta.
"Sống tiếp!"
Phụ thân gầm lên một tiếng, đóng chặt cửa phòng phía sau.
Ông liều chếc trấn giữ ngoài cửa, một cặp loan đao va chạm với kẻ địch, leng keng vang dội. Ông đã chiến đấu suốt nửa canh giờ, đôi đao cũng đã gãy.
Cuối cùng, ông lấy thân mình cản lấy mưa tên.
Sống tiếp!
Đó là câu cuối cùng phụ thân nói với ta.
Ta chưa kịp phản ứng đã bị mẫu thân nhét vào mật thất. Bóng tối bao trùm, chỉ có một tia sáng le lói lọt qua khe cửa.
Mẫu thân đánh ngất Kiệm ca, vừa lăn vừa bò quỳ xuống, trên người đầy thương tích, gắng gượng trườn đến bên chân huynh ấy, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Kiệm nhi, con nhớ lấy, đây là lỗi của bá mẫu, kiếp sau cứ tìm ta mà đòi, đừng oán trách Khiêm nhi.
Dù sao cũng không thoát khỏi kiếp nạn này, coi như thương hại bọn ta đi, tất cả là do bá mẫu độc ác."
*
Cố Kiệm là con trai thứ hai của đại bá, bằng tuổi ta, hôm nay vốn đến tìm ta uống rượu giải khuây.
Mẫu thân cột miếng ngọc bội mà ta đeo bên người vào thắt lưng Kiệm ca, đôi môi cắn chặt đến bật máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà không ngừng lẩm bẩm, trong mắt đầy giãy giụa, nhưng tay vẫn không ngừng lại.
Thì ra, muốn thoát khỏi kiếp nạn, cần phải gánh trên vai quá nhiều tình yêu, cũng như quá nhiều tội nghiệt.
Bên ngoài đã hoàn toàn yên tĩnh.
Ta không còn phụ thân nữa.
*
"Kẻ nào dám làm nhục muội muội ta hả?"
Cửa bị đá văng ra.
Tên cầm đầu có một nốt ruồi đen ngay khóe môi, mặt mày hung dữ, đạp mạnh lên gương mặt mẫu thân, từng nhát kiếm từng nhát kiếm chặt đứt gân tay, gân chân của Kiệm ca.
"Gây ra rắc rối lớn rồi còn muốn bám lấy nhà bọn ta? Hừ, ta khinh!"
Mẫu thân phun ra một ngụm máu, đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng, nhìn ra ngoài cửa.
Bà đang tìm phụ thân ư?
Chắc hẳn bà rất muốn để phụ thân ôm bà một lần nữa.
Đáng lẽ ra, đó chỉ là một đêm xuân yên bình.
Ánh trăng rơi xuống dòng nước, ngọn gió xuân khiến lòng người say khướt.
Thế nhưng chỉ trong một đêm, tất cả đã thay đổi.
Cấu trúc mật thất rất đơn giản, đường hầm quanh co uốn lượn dẫn đến hậu viện, bị phát hiện chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Ta ôm bọc hành lý mẫu thân dúi vào người, chạy một mạch qua đường hầm. Trên đầu không ngừng vọng xuống những tiếng kêu thảm thiết.
Có người xa lạ, cũng có người quen thuộc.
Ta không thể dừng lại.
Ở góc hậu viện có một tiểu viện bỏ hoang, trèo qua bức tường là đến phố dài.
Bóng đêm đen kịt, tiếng gió sắc như dao.
Ta lao đầu chạy, một mũi tên lướt sượt qua tai, nhưng ta chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình dồn dập tựa trống trận.
"Bên kia có người!"
Tiếng truy binh vang lên phía sau.
Cửa viện hoang khẽ khàng đóng lại, ta vừa xoay người liền đối diện với một đôi mắt đen láy, trừng trừng nhìn ta chằm chằm.
Là Diệc Trúc, nha hoàn trong viện của ta.
Nàng ôm gối, co rúm người lại, cả người run lẩy bẩy, đôi mắt mở to hết cỡ, tuyệt vọng và sợ hãi vô bờ bao trùm lấy nàng.
Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, không còn thời gian nữa.
Không nơi trốn chạy, lý trí hỗn loạn, ta xoay người nhảy thẳng xuống giếng cạn, cả người rơi xuống đáy giếng, cỏ khô bên vách xào xạc vang lên.
Giây tiếp theo, rầm—
Cánh cửa viện bỏ hoang bị một cước đạp tung.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Những kẻ truy sát nghe thấy tiếng động, chậm rãi tiến về phía miệng giếng.