Tiếng bước chân dội qua vách giếng, từng tiếng từng tiếng, vang vọng bên tai ta.
Ta nhắm chặt hai mắt, nín thở.
Bỗng nhiên, cửa viện kẽo kẹt mở ra—
Là Diệc Trúc, nàng trốn sau cánh cửa.
"Ồ, hóa ra là một tiểu mỹ nhân!"
Dưới đáy giếng tối tăm, từng âm thanh vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Ta nghe thấy tiếng đai lưng ma sát với vải áo, từng hơi thở gấp gáp bẩn thỉu, cùng tiếng thét xé lòng của Diệc Trúc.
*
Ta nhớ rõ, nàng vốn là một người rất yếu ớt.
Việc nặng nhọc đều đẩy cho người khác, ngón tay bị kim đ.â.m một chút cũng có thể rên rỉ cả buổi trời.
Nàng luôn lười biếng, đôi lúc còn hay làm nũng với ta, uốn éo eo nhỏ, chỉ mong có ngày được làm nha hoàn thông phòng cho ta.
Nàng hoàn toàn có thể bán đứng ta.
Có lẽ, làm vậy sẽ đổi lấy một con đường sống mỏng manh.
Nhưng lúc này…
"Mẹ kiếp! Tiện nhân, ngươi dám cắn tai ta?!"
Soạt—
Lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, một tiếng ngân vang.
Kể từ đêm đó, ta không bao giờ còn nghe thấy Diệc Trúc chạy theo ta, gọi hai chữ "Thiếu gia" nữa.
Chỉ trong một đêm, ta đã mang trên lưng quá nhiều mạng người.
Cỏ khô rải đầy đáy giếng, che khuất tia sáng duy nhất lọt xuống.
Dần dần, xung quanh chỉ còn lại sự yên tĩnh c.h.ế.t chóc.
Vách đá lạnh lẽo, không khí ẩm ướt, thỉnh thoảng có vài con chuột lướt qua chân ta, vài con nghịch ngợm hơn còn chui ra chui vào trong cổ áo.
Những nỗi kinh hoàng đó không kéo dài lâu, rất nhanh, cơn đói và khát chiếm thế thượng phong.
Không có ánh mặt trời, không có nước uống, không có thức ăn, không có không gian.
Không biết đã trôi qua bao lâu, bên tai ta bất chợt vang lên một giọng nói quá đỗi quen thuộc.
"Không thể bỏ cuộc.
Mẫu thân sinh ta ra một lần, không phải để ta chếc gục trong cái nơi quỷ quái này."
Phải rồi.
Ông trời thương xót ta, để ta trốn được một kiếp, không phải để ta sớm buông xuôi.
Ta phải sống, dù có là một con kiến hèn mọn, cũng phải sống tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nhắm chặt mắt, siết chặt lấy con vật đang quẫy đạp trong lòng, há miệng cắn xuống.
Vị tanh mặn trào ra trong miệng.
Chua xộc, thối rữa, kinh tởm đến mức muốn nôn, nhưng ta bắt buộc phải nuốt xuống.
Mắt cay xè, nhưng ta đã cạn sạch nước mắt để có thể rơi.
Thời gian trôi chậm đến cùng cực, chậm đến mức ta chẳng còn đủ sức mà nghĩ ngợi điều gì nữa.
Mi mắt dần nặng trĩu, cuối cùng, ta chìm vào hôn mê.
Không biết liệu… ta còn cơ hội mở mắt lần nữa hay không.
02
Trong sân, mộc lan nở rộ, từng cánh hoa trắng muốt đón gió mà bung nở tùy ý. Thi thoảng, tiếng chim hót vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của năm tháng êm đềm.
Hồi đó, ta luôn cảm thấy cha mẹ quản quá nhiều chuyện, cứ như ta là một con chim hoàng yến bị cắt mất đôi cánh, chỉ có thể dựa theo khuôn khổ trong sách thánh hiền, từng chút từng chút mà cắt tỉa lông cánh của chính mình, để phù hợp với kỳ vọng của người khác.
"Thiếu niên không biết vị sầu,
Muốn làm thơ mới lại gượng nói sầu."
Nhà ta mở tiêu cục, từ bé ta đã thường xuyên nhìn thấy các đại hiệp, hảo hán trên giang hồ.
Bọn họ cơ bắp cuồn cuộn, râu ria xồm xoàm, cất giọng hào sảng mà cười rộ lên:
"Ái chà chà! Tiểu tử này trông thanh tú ghê!"
Ta vô cùng ngưỡng mộ cuộc sống mà họ hay nhắc đến—giang hồ phiêu bạt.
"Sau này ta cũng muốn giống như Què Thúc, cướp của người giàu chia cho người nghèo!"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Khi đó, ta ngước mắt nhìn Què Thúc dùng tay không nhổ bật liễu rủ, lòng tràn đầy kính phục, trong tâm ngập tràn mộng tưởng về hành hiệp trượng nghĩa.
Phụ thân ta nghe xong, lập tức tát một phát vào sau đầu ta:
"Ấy ấy~ Không được, không được! Trong nhà toàn là người múa đao lộng thương, lại nảy ra một mầm non đọc sách như con, vậy thì phải đọc cho thật giỏi vào!"
Vừa dứt lời, một cái bạt tai khác lại giáng xuống, là của Què Thúc.
"Đừng học theo ta, thiếu gia, ngài phải nói quan thoại."
Phụ thân ta võ nghệ cao cường, cung ngựa song toàn, đặc biệt là một đôi loan đao, múa lên cực kỳ đẹp mắt.
Chỉ là ông chẳng biết chữ nghĩa là bao, mỗi lần cùng những người bạn văn nhân nói chuyện, lại bị họ cười nhạo.
*
"Chúng ta là thương nhân, không thể tham gia khoa cử, đọc nhiều sách thế để làm gì?"
Mẫu thân ta vừa lau bảo đao Bát Bảo Chuyển Hoàn của phụ thân, vừa vô tư nói.
Phụ thân ta ngồi khoanh chân trên ghế, cầm ấm tử sa uống ừng ực, tiện thể đáp:
"Ta nghe lão huynh Trần Băng bên Công bộ nói, triều đình có rất nhiều người dâng tấu xin cho con cái nhà thương nhân được đi thi khoa cử.
Nếu sau này Khiêm nhi nhà ta có thể giành được một chức quan, thì mồ mả tổ tiên nhà họ Cố chúng ta cũng coi như được nở mày nở mặt rồi."
Ta đờ đẫn gật đầu, từ đó, bầu trời của ta đã thay đổi.