Dưới ánh mắt tràn đầy kỳ vọng cháy bỏng của phụ thân, ta trở thành người đầu tiên trong nhà đi học.
Phụ thân ta là một người thô kệch, một khi nghe phu tử nói ta không chịu học hành nghiêm túc, liền đánh cho một trận no đòn.
Là con trai độc nhất trong nhà, được nghìn vạn sủng ái, nhưng cũng gánh vác kỳ vọng nặng tựa núi Thái Sơn.
Ánh nắng xuân xuyên qua cành mộc lan, chiếu rọi lên sách vở trước mặt ta.
Ta ngẩng đầu lên, nặng nề thở dài một hơi—
Thật muốn trèo tường ra ngoài đi dạo quá đi!
Nhưng ta đành cất giấu dã tâm, ngụy trang thành một quân tử khiêm cung đúng như sách thánh hiền miêu tả.
Ta lừa được người khác, cũng suýt chút nữa lừa được chính mình.
Mọi người nhìn ta, đều lộ ra ánh mắt tán thưởng đầy hài lòng.
Cho đến khi ta gặp được Diệc Trân.
Ánh mắt nàng nhìn ta mang theo chút nghi hoặc, trong trẻo mà sắc bén, còn ẩn chứa một tia xem thường khó mà phát hiện.
Hồi đó, nàng vẫn còn gọi là Thám Diệp.
Nhà mới mua về ba cô nương, mẫu thân muốn chọn một tiểu nha hoàn theo hầu ta, bèn dẫn ta đến xem.
Vừa liếc mắt, ta liền để ý đến nàng.
Nàng gầy quá, mái tóc vàng khô xơ rối bù như tổ quạ, chỏng chơ trên đầu.
Toàn thân chẳng có nổi hai lạng thịt, chẳng khác gì một que củi khô.
Chỉ có đôi mắt sáng ngời, long lanh linh động, chứa đầy sức sống.
Trông cứ như một con khỉ nhỏ—giống loài khỉ hoang trong truyền thuyết trên Nam Sơn.
Từng tiểu cô nương lần lượt bước lên hành lễ.
Ta kiên nhẫn chờ, cuối cùng cũng đến lượt nàng.
Ta tò mò chậm rãi bước tới: "Ngươi tên gì?"
"Thám Diệp." Nàng cúi đầu, tỏ vẻ rất ngoan ngoãn.
—Giả vờ thôi.
Ta nhìn phát là biết, chẳng khác nào cách ta giả bộ ngoan hiền.
"Thám Diệp? Nghe cũng hay đấy. Có ý nghĩa gì không?" Ta nghiêng đầu tò mò.
Nàng khẽ nhếch môi, cười cay đắng, đôi mắt long lanh thẳng thắn nhìn ta, điềm nhiên đáp:
"Ở quê ta, 'Thám Diệp' có nghĩa là ngoan ngoãn, nghe lời."
Ta sững người.
Tên của một người thường chất chứa hy vọng và kỳ vọng lớn nhất của cha mẹ dành cho con cái.
Nhưng từ những cái tên này—Phán Nhi, Nhị Nha, Thám Diệp—ta chỉ cảm nhận được sự lạnh nhạt, hờ hững và chán ghét.
Không biết trên thế gian này có bao nhiêu cô gái, ngay từ khi sinh ra đã không được chào đón, không được mong đợi.
Ta cúi xuống, nhẹ giọng hỏi nàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Vậy, ngươi có phải là một người ngoan ngoãn không?"
"Nếu ta ngoan ngoãn, thì đã chẳng bị bán đến đây rồi."
Nàng ưỡn thẳng lưng, thậm chí còn lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Trên mặt nàng hiện đủ mọi sắc thái, ta còn tưởng mình lỡ động đến nỗi đau của nàng, đang nghĩ xem nên an ủi thế nào…
—Thế mà giây tiếp theo, nàng nôn thẳng lên người ta.
Hành động thực tế hơn lời nói, nàng dùng hành động để chứng minh chính mình.
Có thể là do ta diễn nhân vật khiêm tốn ôn hòa quá đạt, cũng có thể là ta thật sự không giận nàng.
Bởi vì ta nhìn thấy trong nàng một sức sống mãnh liệt, tự do, bất kham, phóng khoáng giống như cỏ dại.
Ta đưa tay đỡ nàng dậy.
Khoảnh khắc chạm vào nàng, ta chợt nhận ra—
Đây chính là ta năm đó, cũng từng ao ước được tự do như vậy.
Chỉ có điều, khi sắp buông tay, ta hung hăng bóp mạnh vai nàng một cái—coi như trả đũa.
Nhìn thấy nàng nhíu mày đau đớn, đôi mắt long lanh ầng ậc nước, ta cảm thấy vô cùng sung sướng trong lòng.
03
"Tên của các nàng không hay, đã vào nhà chúng ta rồi thì đổi một cái đi."
Mẫu thân cau mày, trong mắt thoáng hiện vẻ xót xa.
Nghe nói thời trẻ, mẫu thân từng nghĩa hiệp ra tay, đập phá mấy lần Phong Di Viện (kỹ viện), cứu về không ít cô nương bị ép bán thân.
Bà thường nói với ta: "Làm nữ nhân không dễ, con phải chiếu cố họ nhiều hơn."
Rất nhanh, mẫu thân đặt lại tên cho Phán Nhi và Nhị Nha.
Phán Nhi đổi thành Diệc Trúc, nàng có biết ít chữ, mẫu thân bảo chữ "Trúc" thanh tao, rất hợp với nàng.
Nhị Nha đổi thành Diệc Xảo, một đôi tay khéo léo, chỉ cần xoay chuyển vài cái là có thể xâu xong một chuỗi trân châu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mẫu thân từ nhỏ đã vụng về trong nữ công, tay cầm được trường thương đại đao, nhưng không thể cầm nổi kim chỉ, nên rất bội phục nàng.
Đến lượt Thám Diệp, mẫu thân lại bối rối.
"Con bé này đặt tên gì thì tốt đây? Diệc Phạn (Diệc Cơm) thì nghe cũng chẳng hay."
Ta đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi lên tiếng:
"Gọi là Diệc Trân (cũng là trân quý, cũng là đáng được yêu thương)."
"Có phải hơi tầm thường không?"
"Vậy chẳng phải rất hợp sao?" Ta nhướng mày, cười tinh quái.
Nàng sẽ thích cái tên này.
Tuy nhiên, nàng hình như gây ra không ít trò cười.
Ngay cả Đại Phúc, con ch.ó giữ cổng của tiền viện, nhìn thấy nàng cũng lắc đầu.
Người như ta, văn võ song toàn vốn hiếm thấy. Nhưng một người không có chút sở trường nào như nàng cũng là của hiếm.