Một Củ Khoai Lang Dẫn Lối Nhân Duyên

Chương 16: CỐ KHIÊM (4)



Một tháng mới học xong tên của chính mình, mà chữ viết ra lại như bùa chú quỷ ngoáy.  

 

Không biết thêu hoa, không biết đan lưới thì thôi, nhưng sao có thể đ.â.m sư phụ đau đến la oai oái?  

 

Nàng luyện thứ đó rốt cuộc là kim thêu hoa, hay mưa tên Lê Hoa (một loại ám khí hiểm độc trong võ lâm) vậy?  

 

Mẫu thân còn lấy chuyện này làm giai thoại kể trên bàn ăn, ta thì thỉnh thoảng mỉa mai vài câu.  

 

Cuộc đời luôn công bằng, chuyên trừng phạt những kẻ thích nói móc.  

 

Mẫu thân tưởng ta và nàng không hợp nhau, nghĩ đi nghĩ lại, bèn điều Diệc Trúc qua viện của ta.  

 

—Hối hận, hối hận muốn chếc!  

 

*

 

Lần tiếp theo ta gặp Diệc Trân, đã là đầu đông.  

 

Tuyết lớn bay đầy trời, dày đến tận mắt cá chân.  

 

Mùa đông năm nay lạnh đến kỳ lạ, nàng bê hai cái nồi tiến vào.  

 

Nồi đặt trên than hồng, bên trên hầm nước gà nóng hổi, thịt tươi, rau củ và mì cán tay.  

 

Thì ra nàng bị phân xuống bếp.  

 

Ta len lén liếc nhìn, nàng hình như đẹp hơn rồi.  

 

Nhà ta nuôi nàng cũng không tệ, ít nhất nhìn có da có thịt, sắc mặt cũng tốt hơn trước.  

 

Ta vô thức ăn hết sạch đồ trên bàn, quên luôn quy tắc ăn không quá ba miếng của mình.  

 

Đợi nàng lĩnh thưởng lui ra, ta mới ung dung phủi áo, làm bộ thờ ơ hỏi:  

 

"Mẫu thân không thấy nàng thú vị sao? Sao không giữ lại bên người hầu hạ?"  

 

Mẫu thân lấy khăn chấm nhẹ môi, ánh mắt đầy ẩn ý:  

 

"Không phải con thấy chướng mắt nó sao? Ta sợ làm phiền con."  

 

"Huống hồ con bé cũng thích ở bếp, tay nghề cũng khá. Không phải con cũng ăn rất vui vẻ sao?"  

 

Ta cứng họng, không cách nào phản bác.  

 

Nhưng sao nàng lại bị phân xuống bếp chứ?  

 

Công việc ở đó rất nặng, mỗi ngày bị khói dầu hun, nước giếng đóng băng, rửa chén lau nồi lâu ngày sẽ bị tê cóng tay.  

 

Ta đi mua mười lọ cao trị cước tay cho Diệc Trúc.  

 

Dù gì nàng ta cũng nhập phủ cùng với Diệc Trân, cùng ăn cùng ở, lại thông minh lanh lợi, chắc chắn sẽ chia ra vài lọ.  

 

Vài ngày sau, ta làm bộ thờ ơ hỏi:  

 

"Diệc Trúc à, ta mua cho ngươi nhiều thuốc quá rồi, năm nay không xài hết, sang năm không còn tác dụng đâu."  

 

Diệc Trúc xấu hổ xoa mặt, cười ngọt ngào đáp:  

 

"Sao dám bỏ phí chứ, thuốc của thiếu gia cho, ta dùng bôi mặt, thoa tay, trước khi xuân đến chắc chắn sẽ hết! Thiếu gia đừng mua thêm nữa, thuốc tốt như vậy mà bôi chân thì tiếc lắm!"  

 

"... Được." Ta nghiến răng, gằn từng chữ: "Rất tốt!"  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Còn gì mà sĩ diện với thể diện? Sau này có gì cần đưa, tự ta đi một chuyến thì hơn.  

 

Nhân lúc không ai để ý, ta lén lút trốn vào nhà bếp, đặt lọ cao trị cước tay lên kệ.  

 

Trong viện không nghiêm ngặt, nha hoàn sau giờ làm thường tụm lại tám chuyện.  

 

Hôm đó, ta trốn bên cửa sổ nghe lén.  

 

"Nghe chưa? Hai vợ chồng nhà họ Thường lại cãi nhau rồi!"  

 

"Hả? Sao thế?"  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Không biết ai tặng cho vợ lão Thường một lọ cao trị cước tay, bị chồng phát hiện rồi."  

 

"Có chuyện này à? Mà nàng ta cũng thật là, nhận đồ của người ta mà không biết che giấu chút à?"  

 

"Chuyện lạ ở chỗ, Thường trù nương tưởng chồng mình tặng, hí ha hí hửng chạy lên tiền viện tìm lão Thường, còn cao giọng khoe: 'Đã là vợ chồng già rồi, còn bày trò bất ngờ này làm gì?'"  

 

"Không phải đ.â.m đầu vào rắc rối rồi sao? Mà rốt cuộc, là ai tặng nhỉ?"  

 

"Chuyện đáng ngờ đấy! Ai nhỉ?"  

 

Ta núp ngoài cửa sổ, mặt tối sầm.  

 

— Là ta! Là tên thiếu gia xui xẻo của các người đây!  

 

— Xin lỗi nhé, lão Thường. 

 

04

 

Thời gian trôi qua, mùa đông sắp qua đi, cao trị cước tay cũng không còn cần thiết nữa.  

 

Thứ ta không tặng đi được, lại trở thành niềm kiêu hãnh ta chẳng thể buông bỏ.  

 

Ta bắt đầu tự vấn bản thân: Sự tò mò của ta đối với Diệc Trân, rốt cuộc là thương hại hay là thích?  

 

Cho đến ngày đại hàn, nàng lại mang nồi canh đến. Đúng lúc đó, Tấn Châu đón trận tuyết mới—có lẽ cũng là trận tuyết cuối cùng của mùa đông này.  

 

Nàng tươi cười giới thiệu nước dùng, cẩn thận quan sát phản ứng của chúng ta, ánh mắt háo hức chờ mẫu thân ban thưởng, khiến ta cảm thấy thật ấm áp.  

 

Mãi đến khi ta nhìn thấy ngón tay út đỏ tấy của nàng, trong lòng bỗng như bị ai đó siết chặt.  

 

Hỏi đại phu thì mới biết là bị bỏng nước sôi.  

 

Ta cứ thế đứng lặng ngoài bếp rất lâu, đợi đến khi chỉ còn lại một mình nàng, mới gom đủ dũng khí bước vào.  

 

Ta nghĩ, cơ hội là để nắm bắt, tình cảm là để bày tỏ, còn người mình thích—là để yêu thương.  

 

Tuyết ngoài trời rơi rất lặng lẽ, trong bếp chỉ có ánh sáng lờ mờ từ bếp lửa vừa tắt.  

 

Diệc Trân nâng niu củ khoai lang vừa nướng xong, đôi mắt sáng lấp lánh.  

 

Khi ta và nàng đ.â.m sầm vào nhau, chỉ thấy nàng nhỏ xíu, chỉ cần khẽ ôm một cái là có thể vùi gọn vào lòng.  

 

Nàng mơ màng ngẩng đầu nhìn ta, sau đó làm bộ "ta hiểu mà", hào phóng bẻ đôi củ khoai lang đưa ta một nửa.  

 

Rõ ràng ta đến để sưởi ấm cho nàng, sao lại biến thành tên tham ăn lén ăn khuya thế này?  

 

Không hiểu nổi.  

 

Nhưng mà… củ khoai lang này thật sự rất ngon.