Một Củ Khoai Lang Dẫn Lối Nhân Duyên

Chương 17: CỐ KHIÊM (5)



Chúng ta cứ thế cắm cúi thưởng thức, đầu lắc lư theo từng miếng cắn.  

 

Trước khi rời đi, ta mới nhớ ra việc chính, ném cho nàng một lọ thuốc trị bỏng.  

 

Tự cho là mình rất tiêu sái, ta thuận miệng nói: "Ngày mai ta muốn ăn hạt dẻ rang."  

 

Dứt lời, ta liền bước nhanh ra ngoài, lẩn vào trong màn tuyết.  

 

Mặt nóng ran, đi mau đi mau, bộ dạng này hoàn toàn không hợp với hình tượng công tử ôn hòa của ta chút nào!  

 

Khóe miệng ta không tự chủ cong lên, tuyết rơi lả tả trên mặt tựa như tóc nàng lướt qua.  

 

Đến khi về đến viện, ta mới phát hiện suốt dọc đường ta đều nhảy nhót tung tăng, toàn thân toát lên vẻ ngốc nghếch.  

 

Từng đêm từng đêm trộm ăn, ta và nàng dần trở nên thân thuộc.  

 

Quả nhiên ta đã đoán đúng.  

 

Nàng là loài cỏ dại kiên cường, dù ở đâu cũng có thể tìm ra lý do để mạnh mẽ vươn lên.  

 

"Nhà bếp là nơi tốt nhất trên đời!" Nàng vừa nhai miếng cơm, vừa nói với vẻ đắc ý.  

 

"Làm đồ ăn ngon vốn đã là một chuyện vui, hơn nữa…"  

 

Nàng híp mắt cười gian: "Hơn nữa, còn có nhiều dầu nước!" (ý là có nhiều lợi lộc)  

 

"Lúc mới đến, ta cứ tưởng phủ họ Cố là cái địa ngục nào chứ. Nhìn xem, người nào người nấy hung thần ác sát, cứ như mấy vị môn thần dán trước cửa vào ngày Tết ấy!"  

 

Nói xong, nàng nhanh chóng quay sang nịnh bợ ta: "Đương nhiên là không tính thiếu gia vào nha~"  

 

"Đợi ta tích đủ hai mươi lượng bạc, ta sẽ về quê thăm nhà! Phải chọc tức cái lão già đó một trận mới được."  

 

Nàng nhổ xương gà, phun ra ngoài, ngẩng đầu nói với vẻ khinh bỉ:  

 

"Khặc, mẹ ta còn chưa qua đời, cha ta đã dan díu với một quả phụ bán rượu rồi."  

 

"Sau này nếu có thể ra ngoài, ta muốn mở một quán rượu, làm một nữ đầu bếp Tây Thi!" (ý chỉ nữ đầu bếp xinh đẹp)  

 

Nàng cười khúc khích, vô tư mà ngây thơ, hoàn toàn không nhận ra nụ cười trên môi ta đã cứng đờ.  

 

Diệc Trân—một người tự do, phóng khoáng như vậy, nhất định rất ghét cái viện tứ hợp vuông vức này.  

 

Nơi này chỉ là chỗ nàng kiếm tiền, chưa từng là nhà của nàng.  

 

Nhà của nàng, hẳn là ở một góc phố náo nhiệt nào đó—nơi các thương nhân, người qua kẻ lại không ngớt lời khen ngợi tài nghệ của nàng.  

 

Nơi đó, nàng có thể cười thoải mái, khóc cũng không cần kìm nén.  

 

*

 

Từng giọt nước lạnh tí tách rơi trên trán, một tiếng sấm xuân nổ vang bên tai, kéo ta ra khỏi cơn mộng đầu đời.  

 

Mưa tí tách rơi xuống, từng giọt, từng giọt nhắc nhở ta:  

 

Ta vẫn còn ở dưới đáy giếng.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trước đây, ta từng vì nghịch dại mà ngã xuống giếng.  

 

Cũng là cái giếng khô này, cũng là bị nhốt trong tình trạng đói lả, gầy trơ, chỉ khác là lần này có nàng bên cạnh.  

 

Nàng thường thích ngồi dưới hành lang đọc thoại bản.

 

Không biết từ lúc nào, một kẻ mù chữ như nàng lại đ.â.m ra thích đọc sách.  

 

Hôm ấy, ta nổi hứng, lén vòng ra sau hù dọa nàng một trận.  

 

Sau cơn mưa, sân trơn trượt, nàng không đứng vững, té nhào xuống giếng.  

 

Ta vội vươn tay kéo nàng, nhưng kết quả là bị nàng lôi xuống theo.  

 

Chúng ta cùng nhau gào lên một hồi lâu, nhưng không ai đáp lại.  

 

Dưới đáy giếng phủ đầy cỏ khô, che kín tia sáng cuối cùng.  

 

Trong cái không gian đen kịt ấy, ta và nàng kề sát nhau—chặt đến mức ta có thể cảm nhận rõ đường cong mềm mại của nàng.  

 

Chếc tiệt…  

 

Chếc tiệt… sao ta lại chiếm lợi của nàng thế này?!  

 

Chếc tiệt… hình như… thứ kia của ta đã dựng lên rồi…  

 

May mắn thay, nàng quá mức ngây thơ, hình như không phát hiện ra. Nếu không, ta cũng không biết phải giấu mặt vào đâu nữa.  

 

Nàng mệt mỏi, tựa đầu vào lòng ta.  

 

Ta nhìn chằm chằm lên miệng giếng, ánh mắt d.a.o động, mặt đỏ bừng, ấp úng nói:  

 

"Xui thật."  

 

Nàng chỉ nhìn ta, rồi nhoẻn miệng cười:  

 

"Không sao đâu, cứ từ từ đợi, rồi sẽ có người đến cứu."  

 

Ta lấy hết can đảm, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy nàng.  

 

Chúng ta cứ thế tựa vào nhau, đến tận sáng hôm sau mới có người đến kéo lên. 

 

05

 

Chuyện này cuối cùng vẫn ầm ĩ cả lên.  

 

Phụ thân ngồi nghiêm chỉnh trên ghế chủ vị, lạnh lùng hỏi: "Việc học hành thế nào rồi?"  

 

Ta đứng thẳng, cúi đầu trả lời: "Phu tử nói sang năm có thể vào trường thi, chắc hẳn không có vấn đề gì."  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Vài giọt mồ hôi lạnh chảy xuống. Hôm nay sắc mặt phụ thân không tốt, tính khí ông vốn thất thường, xem ra tâm trạng lúc này rất tệ.  

 

Ông giận dữ ném mạnh chén trà xuống bàn, tiện tay chộp lấy một cuốn sách, ném thẳng vào mặt ta, giọng đanh thép: "Cái gì mà 'chắc hẳn'? 'Chắc hẳn' tức là còn chưa nắm chắc! Nếu không nắm chắc, vậy dạo này ngươi đang làm bậy cái gì? Nhà ta chỉ có một mình ngươi là có hy vọng khoa cử, chẳng lẽ ngươi định đi buôn bán, cả đời không ngóc đầu lên nổi sao?!"  

 

Gáy sách nện thẳng vào trán ta, nóng rát, một dòng nóng ấm, tanh ngọt trượt dài xuống má.