Một Củ Khoai Lang Dẫn Lối Nhân Duyên

Chương 18: CỐ KHIÊM (6)



Ông đánh trúng tâm tư của ta—ta lo sẽ liên lụy đến nàng.  

 

Công tử nhà họ Diên của Tấn Phúc Tiền Trang chỉ vì phong lưu mà hai nha hoàn bị đuổi đi. Ta mím chặt môi, cung kính đáp: "Dạ, nhi tử đã biết sai."  

 

Thấy phụ thân vẫn chưa nguôi giận, ta từ từ quỳ xuống, dốc hết lòng thành: "Là nhi tử hồ đồ, từ nay về sau nhất định cẩn trọng lời nói việc làm, không còn phóng túng nữa."  

 

Bàn tay giấu trong tay áo, siết chặt rồi lại buông ra.  

 

Ta rất rõ—ta không bảo vệ được nàng.  

 

Bị bán đi hay không, chỉ cần một câu của phụ thân.  

 

Thật không công bằng.  

 

Động tâm là ta. Chủ động cũng là ta. Hoang đường vẫn là ta.  

 

Nhưng chịu trách phạt lại là nàng.  

Gánh lấy hậu quả là nàng.  

Bị miệng đời chửi rủa, dè bỉu cũng là nàng.  

 

Giữa chúng ta, từ trước đến nay, chưa bao giờ có thể đứng ngang hàng.  

 

Phụ vi tử cương—(Cha là khuôn phép của con.)  

 

Sấm sét hay mưa móc, mọi thứ phụ thân ban cho đều là thiên ân.  

 

*

 

Mẫu thân nghiêng người dựa vào ghế thái sư, giọng điệu bình thản: "Ta biết con thích Diệc Trân ở bếp sau. Ta cũng thấy con bé thuận mắt. Vậy thì điều nó sang viện con hầu hạ, khai diện xong, chờ thêm hai năm, ta sẽ nâng nó lên làm di nương."  

 

Nói thật, ta có chút động tâm.  

 

Đây là một điều kiện không tệ—  

 

Từ đó, ta có thể đường đường chính chính ở bên nàng, bảo vệ nàng cả đời.  

 

Như vậy không tốt sao?  

 

—Không tốt.  

 

Ngay sau đó, tận đáy lòng ta vang lên một giọng nói khác.  

 

Ta trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: "Không cần."  

 

Không ngờ ta đã nhượng bộ đến mức này, thế mà vẫn bị cự tuyệt.  

 

Mẫu thân lập tức đứng bật dậy: "Con phát điên gì thế? Chẳng lẽ con còn thấy làm di nương là ủy khuất nó sao?"  

 

Nhưng bà nhanh chóng thu lại sắc mặt giận dữ, đổi thành dịu dàng khuyên bảo: "Con phải nhớ, con là trưởng tử của Cố gia, sau này là người bước vào con đường khoa cử làm quan. Cho nó làm di nương, không phải bạc đãi."  

 

Di nương vẫn là thiếp.  

 

Phụ thân có rất nhiều di nương, nhưng ta… vẫn là đứa con trai duy nhất của Cố gia.  

 

Ta không phải không hiểu những thủ đoạn này.  

 

Chính vì hiểu, nên ta tuyệt đối không để nàng sống một đời thấp kém.  

 

Ta giữ nguyên nét mặt bình tĩnh, chậm rãi nói: "Mẫu thân hiểu lầm rồi. Con và nàng không có tư tâm. Không cần mẫu thân hao tâm tổn trí."  

 

Mẫu thân sững sờ, sau đó ý cười chậm rãi lan ra trên gương mặt:  

 

"Thế thì tốt. Con cứ yên tâm tập trung vào khoa cử. Đợi ngày con bảng vàng đề danh, chúng ta sẽ giúp con cầu hôn tam tiểu thư nhà Tri phủ, để con yên bề gia thất, hòa hợp mỹ mãn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trước khi rời đi, bà còn vỗ nhẹ lên vai ta, dịu giọng nói:  

 

"Hiểu con không ai bằng mẹ. Cưới vợ là chuyện lớn, chuyện lớn thì chỉ cần nghe lời, còn những chuyện nhỏ khác, mẹ sẽ giúp con toại nguyện."  

 

*

 

Ba ngày sau, ta nhận được "lễ vật" của mẫu thân.  

 

Mẫu thân yêu ta, nhưng không hiểu ta.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Diệc Trân được dẫn đến phòng ta.  

 

Hai b.í.m tóc dài quen thuộc đã được chải thành búi tóc của phụ nhân.  

 

Tấm tạp dề vải xanh mà nàng thường đeo đã bị tháo xuống, thay vào đó là một bộ áo dài đỏ thẫm chỉnh tề.  

 

Nàng quỳ xuống thi lễ theo đúng lễ nghi——là lễ ra mắt phu quân của thiếp thất.  

 

Hôm đó, ta nổi trận lôi đình, ném mạnh chén sứ xuống đất.  

 

Diệc Trân mà ta quen biết, sẽ chống nạnh, chỉ tay vào mũi ta mà quát:  

 

"Ngươi nổi giận cái gì hả? Có tức thì tự nín đi, đừng có ồn ào ảnh hưởng đến người khác. Mau cầm chổi mà dọn sạch cái sàn này cho ta!"  

 

Nhưng cô gái mềm mại trước mặt, lại bình tĩnh quỳ xuống, quỳ lên những mảnh sứ vỡ, quỳ đến mức lòng ta cũng vỡ vụn theo.  

 

Vài sợi tóc buông lơi, đong đưa trong không khí, chiếc trâm cài tóc rơi xuống đất—  

 

Chính là chiếc trâm ta đã tặng nàng.  

 

Nàng hẳn đã rất mong chờ được gặp ta.  

 

Nhưng nàng có biết không? Nếu nàng thực sự gật đầu, nàng sẽ trở thành điều kiện trao đổi để ta cưới tam tiểu thư nhà Tri phủ.  

 

Một niềm vui thoáng chốc… sẽ phải đánh đổi bằng cả đời tự do.  

 

Nàng sẽ không bao giờ có thể trở thành Tây Thi đầu bếp như mơ ước nữa.  

 

Tim ta như bị ai đó bóp nghẹt.  

 

Một đôi chim nhỏ… bị cắt đứt đôi cánh. 

 

Đây chính là "món quà" mẫu thân dành cho ta sao?  

 

Bà biết nữ nhân trên đời vốn đã khó sống, nhưng lại cảm thấy làm thiếp chính là kết cục tốt nhất dành cho Diệc Trân.  

 

Không chỉ có dã thú mới bị thuần hóa.  

 

*

 

Từ hôm đó, chúng ta không còn nói chuyện với nhau nữa.  

 

Nàng giận đến mức thu dọn hành lý, lấy cớ hồi hương thăm nhà, rồi rời đi.  

 

Cũng chính vì nàng quay về quê, nàng mới thoát khỏi thảm kịch diệt môn của Cố gia.  

 

Ta đau đến tê dại, cả người dần mất đi cảm giác.  

 

Có lẽ không chống đỡ được nữa.  

 

Sắp được gặp lại phụ mẫu rồi… như vậy cũng tốt.