Đột nhiên, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Ráng chịu thêm chút nữa… cố gắng thêm chút nữa!"
Thanh âm trong trẻo, dứt khoát, đầy sức sống…
Tựa như ánh nắng, len lỏi vào nơi tối tăm trong lòng ta, ấm áp mà vững vàng.
Là Diệc Trân.
Nàng đã quay về.
Ta gục trên lưng nàng.
Vừa mới an lòng được một chút, nhưng…
Tiếng thở dốc của nàng, từng nhịp, từng nhịp nặng nề, khiến lòng ta như bị nghiền nát.
Nàng mới mười sáu tuổi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Sinh thần vừa qua chưa được bao lâu.
Thân thể gầy gò như tờ giấy mỏng… lại phải cõng ta trên lưng, từng bước một, lê thân trong mưa mà tiến về phía trước.
Dây thừng luôn đứt ở chỗ yếu nhất.
Ông trời luôn hành hạ kẻ khổ mệnh nhất.
Ta muốn nhìn vào đôi mắt ấy—đôi mắt tràn đầy sức sống của nàng.
Nhưng khi mở mắt ra, trước mặt ta chỉ là bóng tối vô tận.
Ta dè dặt hỏi:
"Chúng ta đang ở đâu vậy? Vẫn còn ở dưới giếng sao?"
Nàng trầm mặc hồi lâu.
Ta mù rồi.
Trở thành một kẻ phế nhân đúng nghĩa.
Mặc quần áo, ăn uống, đi lại… tất cả đều trở thành vấn đề.
Trước mặt là vực sâu vô tận, mỗi một bước về phía trước… đều có thể rơi vào hố thẳm.
Ta muốn chếc.
Nhưng Diệc Trân không cho.
Nàng ghé sát vào tai ta, dùng giọng nói dịu dàng nhất, nói ra những lời tàn nhẫn nhất.
"Bảy mươi sáu mạng người Cố gia, t.h.i t.h.ể cháy đen trải đầy cả tiền viện, nha môn phải mất nguyên một ngày mới thu dọn hết, rồi đem đi vứt ở bãi tha ma."
Từng câu, từng chữ, sợ ta nghe không rõ.
"Ta đã lén đi theo, ở bên gốc cây cạnh mộ phần của lão gia và phu nhân… ta đã khắc chữ lên đó."
"Thiếu gia… ngài không muốn quay về xem thử sao?"
Nàng đã châm lên ngọn lửa hận trong lòng ta.
Từng ngày, từng ngày, ngọn lửa đó thiêu rụi tâm can ta.
Nhưng cũng chính nó, đã cho ta dũng khí để tiếp tục sống.
06
"Thiếu gia, chúng ta đi đâu vậy?"
"Giang Nam."
Chúng ta bán sạch những gì có thể, gom góp đủ tiền để mua một con lừa.
Ta từng nghĩ, sau này sẽ dạy nàng cưỡi ngựa.
Giờ xem như cũng thực hiện được một nửa.
Ta bật cười chua xót.
Diệc Trân đỡ ta ngồi lên xe lừa, giọng đầy vui vẻ:
"Lừa tốt lắm! Hồi trước ta cũng ngồi xe lừa bị bán vào nhà họ Cố, giờ lại ngồi xe lừa rời đi, có đầu có đuôi!"
Nàng vỗ nhẹ vào con vật mới mua, rồi nói:
"Sau này gọi nó là Tiểu Hôi nhé!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có tên gọi, sẽ có vướng bận.
Gió trên xe lừa ngày càng ẩm ướt, ta biết chúng ta sắp đến Giang Nam rồi.
Đã đến lúc nói lời tạm biệt.
Ta không thể cứ kéo nàng theo mãi như thế.
Nàng còn trẻ.
Nàng không có nghĩa vụ phải gánh vác hận thù của ta.
Nàng nên trở thành nữ đầu bếp vui vẻ nhất thiên hạ,
chứ không phải cùng ta—một kẻ phế nhân, sống hoài phí cả đời.
Vì vậy, ta cố tình nói những lời thật khó nghe,
cố tình gây chuyện, cố tình chọc tức nàng.
"Phu nhân đã hứa gả ta cho ngài rồi, ngài không biết sao?"
Những lời sắc như d.a.o này, dường như bị gió cuốn đi mất.
Nàng không để tâm, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như cũ:
"Ngài cứ ngoan ngoãn ở bên ta đi. Ta có một miếng ăn, nhất định sẽ chia ngài một nửa."
Ta ích kỷ tận hưởng những ngày tháng hiếm hoi này.
Ta tập quen dần với cuộc sống không ánh sáng, va va vấp vấp, loạng choạng cũng trở thành điều bình thường.
Nàng dựng một quầy hàng nhỏ bên bờ sông trong trấn, bán bánh hoa và rượu ngọt.
Nàng vẫn vui vẻ như khi còn ở Cố phủ.
Chỉ khác một điều——nàng có thêm một sở thích mới.
Thích kéo ta lại… rồi bôi thuốc cho ta.
Nàng thường tóm lấy mắt cá chân của ta, kéo ống quần ta lên, rồi tỉ mỉ thoa thuốc tan m.á.u bầm.
Gan nàng ngày càng lớn, đến cả chỗ riêng tư cũng muốn bôi thuốc giúp ta.
Không nói một lời.
Trực tiếp kéo quần ta xuống, cầm thuốc mỡ bôi thẳng vào đùi trong.
Ta không muốn.
Trong lòng ta len lỏi một hy vọng thầm kín.
Ta mong rằng…
Khi ta đứng trước mặt nàng,
nàng sẽ nhìn ta như một nam nhân,
chứ không phải một kẻ bệnh tật.
Nếu có một ngày, ta khôi phục ánh sáng,
báo được thù nhà,
Liệu rằng...
Chúng ta có thể…
Ta mỉm cười lắc đầu.
Con người ấy mà...
Khi không còn đường lui, cũng chỉ có thể tự lừa mình dối người.
Chẳng mấy chốc, ta đã quen thuộc từng viên gạch, từng mái ngói trong nhà.
Ta có thể đi lại thoải mái trong phòng, có thể giúp nàng làm vài việc vặt——
Giặt đồ, rửa bát, sơ chế nguyên liệu, ít nhất cũng khiến nàng nhẹ nhõm được đôi chút.
Nàng tìm đâu ra một cây gậy mù bằng gỗ hoè, rất nhẹ, rất tiện.
Từ đó, ta cũng có thể bước ra khỏi sân, giúp nàng gánh quang gánh, dựng quầy hàng.
Nhân lúc nàng bận rộn, ta lén đến tiêu cục ngoại ô phía Nam, gửi đi một phong thư.
Bức thư ấy…
Ta phải mất tận một tháng, mới viết xong từng chữ một.
Hy vọng, trong từng ngày từng ngày chờ đợi, dần dần tắt lịm.