Một Củ Khoai Lang Dẫn Lối Nhân Duyên

Chương 20: CỐ KHIÊM (8)



Với thân phận của ta, có lẽ vẫn còn kẻ thù đang rình rập trong bóng tối.  

Kẻ ta đắc tội, bối cảnh không hề nhỏ, dây vào ta chắc chắn sẽ rước họa vào thân.  

 

Tránh xa ta một chút, cũng là điều bình thường ở nhân gian.  

 

Không phải ai cũng ngốc nghếch như Diệc Trân.  

Không có tin tức, cũng là… chuyện dễ hiểu.  

 

Nói nàng ngốc, thật ra cũng có chút oan uổng.  

 

Tay nghề của nàng cực kỳ giỏi, đầu óc cũng đầy mưu mẹo,  

ta đôi khi góp vài ý, thế mà việc làm ăn lại ngày càng phát đạt.  

 

Chỉ là…  

 

Chẳng tích góp được bao nhiêu bạc.  

 

Bạc kiếm được, chảy ra ngoài như nước,  

tất cả đều dùng để chữa đôi mắt của ta.  

 

Vì ta, Diệc Trân chịu đủ mọi khổ cực.  

 

Những đại phu có tiếng trong các châu phủ quanh Giang Nam,  

nàng đều kéo ta đi gặp bằng được.  

 

Mỗi ngày, nàng phải trông coi hai bếp lửa:  

một cái để làm đồ ăn bán vào ngày hôm sau,  

một cái để nấu thuốc cho ta.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Giữa tiết hè nóng nực, nàng lao đầu vào bếp,  

đến lúc bước ra, toàn thân đã ướt sũng mồ hôi.  

 

Lúc mới bắt đầu thoa thuốc cho ta,  

đôi tay nàng còn mịn màng mềm mại,  

 

Giờ đây… đã chai sần không ít.  

 

"Trân Nhi, ngươi nói xem, liệu ta còn có thể nhìn thấy không?"  

 

Hôm đó, ta dựa lưng vào cây hoè trong sân, thận trọng muốn nói với nàng rằng—  

 

Ta không chữa nữa.  

 

Số bạc còn lại, hãy giữ lại làm của hồi môn,  

tìm một người tốt rồi mà gả đi.  

 

Nhưng nàng vẫn cười thoải mái, giọng nói rõ ràng rành rọt:  

 

"Dĩ nhiên rồi! Trong làng bọn ta có tên Cẩu Thặng,  

lúc nhỏ sốt cao bị mù, không biết làm sao mà sau này lại sáng mắt ra.  

Ngài lớn tuổi hơn trẻ con, chữa lâu hơn một chút cũng là chuyện bình thường."  

 

"Không cần vội, từ từ rồi sẽ khỏi."  

 

Ta biết nàng đang gạt ta.  

 

Nhưng… chẳng phải nàng cũng đang lừa chính mình hay sao?  

 

Những lời ta định nói…  

 

Bị nàng đánh bật ngay từ câu đầu tiên.  

 

Câu phía sau, ta chẳng thể nào cất thành lời.  

 

*

 

Bốn năm sau.  

 

Tiêu cục cuối cùng cũng gửi thư hồi âm.  

 

Diệc Trân đọc thư cho ta nghe.  

 

Bên trong chỉ có ba chữ—"Kim Đài Tự".  

 

"Cũng đúng, ăn thuốc bốn năm rồi mà chẳng có tác dụng gì,  

có khi nên đi bái Phật cầu thần một chuyến."  

 

Nàng khẽ sững lại một chút,  

 

Nhưng ngay sau đó, vẫn dùng giọng điệu tươi sáng như mọi khi.  

 

Ta nghe rõ ràng—  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nàng đang khẽ nghẹn ngào.  

 

Nàng không biết đây là thư của người khác gửi cho ta.  

 

Chỉ cho rằng… ta rảnh rỗi sinh nông nổi, ngồi luyện chữ mà thôi.  

 

Hôm ấy, nàng lập tức mang theo sợi dây đỏ ta hay đeo,  

xách theo một giỏ cơm chay, hăm hở xuống núi.  

 

"Phải mang theo dây đỏ, Phật tổ mới biết là ai."  

 

"À đúng rồi, báo lại bát tự của ngài cho ta, để ta nói rõ ràng trước mặt Phật tổ."  

 

"Đã ăn nhờ uống ké của người ta,  

muốn nhờ họ giúp việc, thì không thể đi tay không được.  

 

Mang chút cơm chay cho các sư thầy, ngài không hiểu đâu!"  

 

Kim Đài Tự có 910 bậc đá xanh,  

 

Gió đông rét cắt da, trời hè nóng như lửa,  

nàng đều đã từng leo qua.  

 

Ngày đó, nàng lao vào nhà như một cơn gió,  

vừa thu dọn hành lý, vừa phấn khởi nói:  

 

"Đại sư Văn Định trên Kim Đài Tự biết chuyện của ngài rồi!  

Ông ấy nói ông ấy có thể thử chữa cho ngài xem sao!"  

 

Nàng vui mừng đến nỗi, từng chữ từng câu ta đều nghe thấy.  

 

"Đừng đứng đực ra đấy nữa!"  

 

"Mau lấy số bạc trong rương ra!"  

 

"Còn mấy đơn thuốc trước kia đại phu kê, lấy hết đi!" 

 

07

 

"Ngươi xem như may mắn, dù đôi mắt đã mù lòa, nhưng lại tìm được một đôi mắt sáng hơn."  

 

Văn Định Phương trượng đặt tay lên mạch của ta, giọng điệu đầy trêu chọc:  

 

"Dù không phải vì Thất hoàng tử,  

chỉ bằng tấm chân tình của nàng ấy dành cho ngươi,  

có lẽ ta cũng sẽ ra tay cứu giúp."  

 

Lá thư ta gửi đi, đã đến tay đồng môn trong Thái Học Viện—Ôn Cư Minh.  

Hắn từng nói với ta, Thất hoàng tử Cảnh Duệ là người có tài thao lược, ôm chí vì dân,  

là một minh quân xứng đáng để phò tá.  

 

Ba ngày trước khi nhà ta gặp biến cố, có tin tức truyền đến:  

Tấn Dương đô thủy giám Trần Băng, khi đang thanh tra công trình thủy lợi Hoàng Hà,  

chẳng may rơi xuống vách đá, tử vong, triều đình truy phong tòng tam phẩm, hậu táng trọng thể.  

 

Trần Băng là bằng hữu thanh mai trúc mã của phụ thân ta.  

Chỉ là… cha ta chẳng thông kinh thư, một người văn, một người võ,  

nhưng mấy chục năm qua vẫn luôn giữ liên lạc.  

 

Ba ngày sau…  

 

Cả nhà chúng ta, vô cớ bị diệt môn.  

 

Khoảng thời gian ta bị nhốt dưới giếng, suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng xâu chuỗi được mọi chuyện.  

 

Công trình thủy lợi Hoàng Hà do Tam hoàng tử Tần vương chủ trì.  

Hẳn là Trần Băng đã phát hiện ra sơ hở trong quá trình thanh tra,  

bị kẻ khác phát giác, nên mới bị giếc người diệt khẩu.  

 

Nhưng Trần Băng biết mình dữ nhiều lành ít,  

vì vậy đã giao bằng chứng quan trọng cho một người đáng tin cậy.  

 

Hắn vốn có giao tình với phụ thân ta,  

mà khi đó, cha ta lại trúng thầu cung cấp vật tư cho công trình thủy lợi,  

lần theo dấu vết, bọn họ liền tìm tới cửa nhà họ Cố.  

 

Dưới đáy giếng tối đen như mực,  

ta khẽ siết lấy bọc hành lý trong tay.  

 

Bên trong đó—  

 

Là một quyển sổ sách thu chi.