Một Củ Khoai Lang Dẫn Lối Nhân Duyên Thế sự xoay vần, cảnh vật đổi thay.
Ve mùa hè yếu ớt cất tiếng kêu,
cơn gió thoảng qua cửa chính, quét nhẹ qua khuôn mặt ta,
mang theo tiếng chuông văng vẳng.
Ta lặng lẽ chờ Văn Định phương trượng bắt mạch xong,
trong lòng lại bình tĩnh đến lạ thường.
Bởi ta biết rằng—
Sau cánh cửa kia, có một cô nương tinh quái đang bồn chồn lo lắng, do dự không biết có nên lén nghe hay không.
Nàng ấy sẽ đợi ta.
Nàng ấy sẽ ở bên ta.
"Ngươi trúng độc chuột."
"Tâm tư u uất, lâu ngày tích tụ,
dẫn đến chứng bệnh mù lòa."
Văn Định đặt tay lên vai ta, vào thẳng vấn đề:
"Ta có thể giúp ngươi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Nhưng ngươi có thể giúp ta không?"
"Giúp thế nào?"
Ta nghiêng đầu, nhàn nhạt hỏi lại.
"Chúng ta không chỉ cần vật chứng."
"Chúng ta cần cả nhân chứng."
Hắn đóng chặt cửa sổ, chậm rãi cất giọng:
"Tam hoàng tử nhờ công trình Hoàng Hà vơ vét bạc của thiên hạ,
nay đã trở thành Thái tử, quyền thế như mặt trời ban trưa."
"Chỉ bằng một quyển sổ thu chi, không thể lay động hắn được."
Hắn đóng chặt cửa sổ, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Tam hoàng tử dựa vào công trình Hoàng Hà để tham ô bạc triều đình,
giờ đã trở thành Thái tử, quyền thế như mặt trời ban trưa.
Một quyển sổ thu chi thôi, chưa đủ để lật đổ hắn."
Đêm đó, ta lại mơ thấy cảnh tượng ngày nhà tan cửa nát.
Ta khóc lóc hỏi phụ thân—
"Có đáng không?"
Phụ thân nằm giữa vũng máu, cả người đầy mũi tên, quỳ gối trên nền đá lạnh.
Ông không nói gì cả, chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu với ta.
Phụ thân cả đời cương trực chính trực, lấy thiên hạ làm trọng, lấy dân sinh làm trách nhiệm.
Ông hẳn cũng có lúc hối hận, nhưng nếu được làm lại một lần nữa, ông vẫn sẽ không chút do dự mà gánh lấy củ khoai nóng bỏng này.
"Lại gặp ác mộng sao?"
Bên giường, giọng nói trong trẻo của Diệc Trân vang lên, nàng đưa cho ta chiếc khăn ấm đã vắt khô, nhẹ nhàng nói:
"Đêm nay trăng rất tròn, là một điềm lành."
Ta khẽ gật đầu, để mặc cho khuôn mặt mình cọ nhẹ vào lòng bàn tay nàng.
Ta là một kẻ nhát gan.
Hiện tại, ta đã chẳng còn gì để mất, chỉ duy nhất không muốn liên lụy nàng.
Lần này, không chỉ là vạch trần tham quan ô lại, mà còn dính dáng đến tranh đấu giữa các phe phái trong triều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nếu thất bại, ngay cả những ngày tháng bình yên này, chúng ta cũng không thể giữ được nữa.
Ta là một kẻ ích kỷ.
Ta muốn trả lại sự trong sạch cho nhà họ Cố, để bảy mươi bốn người trong tộc không chếc oan uổng.
Ta muốn đôi mắt này có thể nhìn thấy tất cả—
Dù là dơ bẩn hay mỹ lệ, ít nhất còn có khả năng tự bảo vệ mình, cũng để nàng có chỗ dựa vững chắc.
Ta đồng ý với Văn Định phương trượng.
Quá trình điều trị không phức tạp, nhưng vô cùng đau đớn.
Phải đưa một cặp độc trùng từ Nam Man vào tai,
để chúng hút sạch huyết độc tích tụ do trúng độc chuột,
sau đó dùng m.á.u rắn làm mồi, dẫn dụ chúng bò ra ngoài.
Nỗi đau này, mồ hôi lạnh này, gương mặt tái nhợt này,
đều là những thứ ta không muốn Diệc Trân nhìn thấy.
Văn Định Phương trượng cùng ta bàn bạc, tìm cớ đuổi nàng đi.
Hắn nói với nàng rằng, mắt ta có thể chữa khỏi,
nhưng cần thời gian tĩnh dưỡng lâu dài,
tốt nhất nên ở lại chùa, tiện cho việc chăm sóc.
Lời của đại phu, luôn đáng tin hơn lời của bệnh nhân.
"Một nữ nhi ở chùa lâu ngày ra thể thống gì?"
"Chẳng lẽ muốn hủy hoại danh tiếng của Kim Đài Tự sao?"
Ta xoa xoa mái tóc mềm mại của nàng, cố gắng tỏ ra nghiêm khắc:
"Ngoan, xuống núi trước đi."
Nàng không cam tâm, nhưng vẫn lặng lẽ rời đi.
Ai ngờ chỉ vài ngày sau, Dịệc Trân lại chuyển quán ăn của mình lên đường núi dẫn vào Kim Đài Tự.
"Muội không cần bám theo ta."
"Phương trượng bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho ta."
Ta đứng phía sau cánh cổng chùa, khe khẽ thở dài.
"Ngài sẽ không cho rằng ta vì ngài mà đuổi theo đến đây đấy chứ?"
"Đại thiếu gia, nơi này đông người, buôn bán tốt, đừng có lo chuyện bao đồng nữa."
Giọng nàng vẫn trong trẻo, như thể chẳng có chuyện gì có thể làm khó nàng trên đời này.
Ba tháng sau, lớp vải băng quanh mắt ta từng lớp từng lớp được tháo ra.
Lần nữa, ta lại nhìn thấy thế gian này.
"Sau núi có người đợi ngươi."
"Diệc Trân, ta sẽ thay ngươi chăm sóc nàng."
*
Trên bàn đặt một bọc hành lý, một thanh trường kiếm.
Xem ra Thất hoàng tử đã chờ không nổi nữa,
vừa mới trị khỏi mắt cho ta, liền cử người đến đón ngay.
Văn Định Phương trượng nâng chén rượu, một hơi uống cạn:
"Tiễn hiền đệ lên đường, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió."
Ta để lại ba mươi phong thư, mỗi bức chỉ vỏn vẹn một chữ ‘An’.
"Lão hòa thượng ham rượu này, nếu mọi chuyện thuận lợi, ông hãy gửi cho nàng mỗi tháng một bức."
"Nếu không thuận lợi, thì mỗi năm một bức."
"Làm việc lanh lợi một chút."