Một Củ Khoai Lang Dẫn Lối Nhân Duyên

Chương 4



Quả nhiên, chọn đúng đường còn quan trọng hơn cố gắng.  

 

Đến tối, bếp lò tắt lửa, ta thường là người cuối cùng dọn dẹp xong mới rời đi.  

 

Nến vụt tắt, đám chuột trộm ăn liền bò lên giá đèn.  

 

Hôm ấy, tuyết bên ngoài rơi thật lặng lẽ.  

 

Ta ôm "củ khoai nóng bỏng tay", mặt mày hết sức mãn nguyện, vừa đứng dậy thì đ.â.m sầm vào một người.  

 

Cái mặt nhỏ bị khói bếp hun đến đen sì của ta, in một dấu ấn thật rõ ràng lên chiếc áo bông trắng ánh trăng.  

 

Là thiếu gia.  

 

Hắn ôm rất ấm, ấm đến mức ta muốn vùi vào đó cọ cọ thêm vài cái.  

 

Nhưng lý trí kéo ta lại.  

 

Hỏng rồi!  

 

Ta bị bắt quả tang trộm ăn rồi!  

 

Không đúng—  

 

Nửa đêm nửa hôm, thiếu gia tự mình mò đến phòng bếp làm gì?!  

 

À há—  

 

Ta bày ra vẻ mặt "ta hiểu mà", hào phóng bẻ đôi củ khoai nướng, đưa một nửa cho hắn.  

 

Thiếu gia khựng lại, nuốt lời định nói xuống bụng.  

 

Đã thế rồi thì cứ thuận theo đi, hắn cầm lấy khoai lang, ngồi xuống gặm cùng ta.  

 

Hai chúng ta tâm linh tương thông, cả cuộc "giao dịch" này không nói lấy một lời.  

 

Chỉ có bông tuyết theo ánh trăng nhàn nhạt bay vào, chiếu xuống hai con chuột nhỏ ăn vụng, lắc lư cái đầu, chìm đắm trong vị ngọt mềm của khoai mật.  

 

Trước khi đi, thiếu gia lạnh nhạt ném lại một câu:  

 

"Ngốc, bị bỏng tay cũng không biết à?"  

 

Nói xong, hắn tùy tiện quăng cho ta một lọ thuốc trị thương, rồi phủi tay rời đi.  

 

Ta nhìn xuống ngón tay út đỏ ửng, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lạ lùng.  

 

Cảm giác này—  

 

Nóng nóng, tê tê.  

 

Chắc tại vừa rồi ăn khoai mật nhanh quá.  

 

Bước ra cửa, thiếu gia chợt quay đầu lại, thả một câu hờ hững vào gió đêm:  

 

"Ngày mai, ta muốn ăn hạt dẻ rang."  

 

Ta: "???"  

 

Hắn còn biết gọi món cơ à?!  

 

"Dạ được, thiếu gia!"  

 

Ta cười nịnh nọt, nhìn bóng lưng hắn mà hớn hở đáp lời.  

 

Không còn cách nào khác, đây là tố chất cơ bản của một kẻ nịnh hót mà!  

 

*

 

Hôm sau, thiếu gia lại mò đến.  

 

Một cái bóng đen lén la lén lút, rón rén chui vào bếp.  

 

Hạt dẻ tích trữ từ mùa thu, vừa to vừa ngọt, từng hạt nứt vỏ, bóng loáng thơm nức.  

 

Cắn một miếng, nóng hổi, bùi bùi thơm ngậy, tan ngay trên đầu lưỡi.  

 

Thiếu gia ăn vội, bị bỏng đến mức há miệng xuýt xoa, nhưng vẫn không chịu dừng lại, còn l.i.ế.m ngón tay sạch sẽ.  

 

Thấy chưa?  

 

Cái gì mà quân tử đoan chính, cái gì mà văn nhã nho nhã—  

 

Chẳng qua cũng chỉ là một thằng nhóc con thôi.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hắn khẽ xoa đầu ta, lơ đãng nói:  

 

"Tay nghề không tệ."  

 

Ta: "Thiếu gia, ngài vừa l.i.ế.m tay đấy!!"

 

Ta thô bạo hất tay hắn ra, trong lòng cực kỳ ghét bỏ.  

 

Quá là biết cách làm người ta buồn nôn!  

 

Nhưng hắn chẳng vội, chỉ thỏa mãn gật đầu, rồi thản nhiên giao thêm nhiệm vụ mới:  

 

"Ngày mai làm ít kẹo hồ lô đi, để ta xem tay nghề của ngươi thế nào."  

 

Giọng điệu thì nhẹ nhàng, nhưng thái độ lại không cho phép cãi lời.  

 

Ta tức khí, lấy hết can đảm bật lại:  

 

"Thiếu gia! Trộm ăn!  

 

Ngài có biết là chúng ta đang trộm ăn không hả?!"  

 

Hái táo đỏ, nấu kẹo đường, vậy sao không để ta nổ luôn ít bắp rang bơ cho ngài đi?  

 

Ngài sợ ta làm bếp lâu quá à?  

 

Hắn híp mắt, chậm rãi nói:  

 

"Ngươi không làm được, ta sẽ đi tố giác ngươi."  

 

Nói xong, hắn thản nhiên túm tóc đuôi sam của ta giật nhẹ, rồi xoay người rời đi.  

 

"Dám uy h.i.ế.p ta?! Chúng ta là đồng phạm mà!"  

 

Cứ thế, bữa ăn khuya trộm cắp nối tiếp nhau, ta và hắn ngày càng thân thuộc.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Quả nhiên không ngoài dự liệu.  

 

Bậc thánh nhân vô dục vô cầu, nghiêm khắc giữ lễ, chỉ tồn tại trên sách vở mà thôi.  

 

Vị thiếu gia bề ngoài ôn hòa, nhã nhặn, khiêm tốn, lễ độ của chúng ta—  

 

Cũng sẽ vì bài tập của phu tử quá nhiều mà chửi thề đầy miệng.  

 

Trước đây, bữa ăn khuya của ta chỉ toàn là mấy món dân dã thôn quê.  

 

Nhưng dưới sự "chỉ đạo" của thiếu gia, món ăn ngày càng đa dạng.  

 

Nhờ ta gan lớn tay khéo, dù bếp núc leng keng ầm ĩ, nhưng cũng chưa từng bị người trong phủ phát hiện.  

 

Ba năm làm bếp, ta trộm cắp, lươn lẹo, khéo léo bòn rút, ra sức nịnh hót—  

 

Cuối cùng, gom góp được mười bảy lượng bạc!  

 

Ta vẫn luôn nghĩ, chờ khi ta tích đủ hai mươi lượng, ta sẽ về làng, nhất định phải diễu võ dương oai một phen!  

 

Những năm qua, ta cũng lớn rồi.  

 

Thân hình cao lên như nhành liễu bên sông, lúc nào không hay.  

 

Ba người chúng ta, ban đầu ta nhỏ bé nhất, vậy mà bây giờ—  

 

Chính ta lại là người cao nhất!  

 

Ta khoanh tay, dõng dạc bảo với Diệc Trúc và Diệc Xảo:  

 

"Thấy chưa, ta đã nói rồi!  

 

Hầu hạ chủ tử thì có gì tốt?  

 

Chi bằng vào bếp mà ăn ngon uống sướng, vậy mới thực tế!"  

 

Diệc Trúc cười, gõ nhẹ lên đầu ta:  

 

"Đồ ngốc."  

 

Nàng chớp mắt đầy ẩn ý:  

 

"Ngươi vẫn chưa hiểu đâu.  

 

Chúng ta rồi cũng phải lấy chồng, ở trước mặt chủ tử được yêu thích, mới có thể tìm được một tương lai tốt đẹp."