Diệc Trúc đỏ mặt, nghe nói nàng đã được điều sang hầu hạ trong thư phòng của thiếu gia.
Diệc Xảo thì đã mười tám, trước mặt phu nhân cũng có thể gánh vác nhiều công việc.
Nghe nói, phu nhân đang có ý định gả nàng cho Trương giáo đầu của tiêu cục.
Trương giáo đầu, ta từng gặp rồi—
Một nam nhân gần ba mươi, râu ria xồm xoàm, cả người đen thui thùi lùi, cơ bắp thì rắn chắc.
Ta ghét bỏ, lắc đầu:
"Vừa già vừa thô, thật chẳng ra sao cả!"
Diệc Xảo cười, trêu ta:
"Đồ ngốc, ngươi còn chưa hiểu gì đâu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chờ ngươi lớn thêm chút nữa, ắt sẽ rõ."
Tương lai của bọn họ dường như đã được định sẵn.
Chỉ có ta, vẫn một lòng nghĩ đến chuyện gom đủ tiền, về quê lấy lại thể diện.
04
"Thiếu gia, tại sao trong thoại bản, các tiểu thư đều trông mong gả cho thư sinh vậy?"
Ngọn đèn trong bếp chập chờn lay động.
Ta chống cằm trên bàn ăn, lật giở quyển thoại bản mới thuê.
Còn thiếu gia, cúi đầu ăn hoành thánh.
Hôm nay, bữa ăn khuya ta làm cực kỳ xuất sắc—
Vỏ hoành thánh được ta cán mỏng như cánh ve, từng viên hoành thánh trắng nõn như cá vàng bơi lội trong bát nước dùng.
Ngờ đâu, câu hỏi bất thình lình của ta khiến thiếu gia sặc ngay tại chỗ.
Hắn ho dữ dội, ho đến đỏ cả mặt, nước mắt lưng tròng nhìn ta—
Đẹp đến mức tim ta hẫng một nhịp.
Hắn hơi bực bội, giọng điệu khinh thường:
"Chẳng qua là đám tú tài nghèo rớt mồng tơi, ban ngày mơ mộng hão huyền thôi.
Ngươi đừng tin."
Nhìn ta vẫn còn ngơ ngẩn, thiếu gia bổ sung thêm một câu:
"Ai cũng nói nữ nhân lấy chồng là lần đầu thai thứ hai.
Nhưng thật ra, chẳng qua cũng giống như người lênh đênh trên biển, từ một mảnh gỗ trôi dạt sang một mảnh gỗ khác mà thôi."
"Phận nữ tử, lấy chồng phần lớn là gian nan.
Phu vi thê cương, bị giam cầm trong khuê phòng, bị trói buộc vào khuôn phép, phải nhìn sắc mặt của phu quân, mẹ chồng mà sống."
Ta không biết biển cả là gì, nhưng ta hiểu lời thiếu gia nói.
Vì mẹ ta là như thế, Lý ma ma cũng là như thế.
Con người sống trên đời, nếu không có bản lĩnh để tự lập, thì cũng chỉ có thể sống trong cảnh nhìn sắc mặt kẻ khác mà tồn tại.
Thiếu gia ngước lên, nghiêm túc nhìn ta, từng chữ từng câu đều chậm rãi, rõ ràng:
"Người ta bảo, chưa lấy chồng thì theo cha, lấy chồng rồi theo chồng, chồng chếc thì theo con.
Cứ như thể cả một đời nữ nhân, chẳng có lúc nào được sống vì chính mình vậy."
"Ngốc à, Diệc Trân, ngươi phải sống cho chính mình.
Chúng ta đều phải sống vì chính mình."
Lời này—
Thật sự đại nghịch bất đạo.
Nhưng ta nghe lại thấy vô cùng dễ chịu.
Phải rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cuộc đời này vốn ngắn ngủi, gian nan, chẳng lẽ không nên sống vì chính mình sao?
Chỉ là...
Sách thánh hiền dạy như vậy sao?
*
Thiếu gia ngẩng lên nhìn ta, trong mắt phảng phất ánh thu thủy dịu dàng.
"Nhưng mà, chuyện lấy chồng cũng còn tùy người.
Nếu có thể tìm được một người hợp ý, cùng ăn hợp miệng, cùng nói hợp lòng, chắc hẳn cũng sẽ vui vẻ thôi."
Nhìn đôi mắt hạnh trong veo kia, ta bỗng nhớ đến Đại Phúc trông cổng ngoài tiền viện.
Đại Phúc là một con ch.ó đen to, mỗi khi ta cho nó gặm xương, nó cũng nhìn ta đầy đáng thương như thế này.
Không hiểu sao, tim ta hẫng một nhịp, lòng dạ chợt rối loạn.
"Thôi bỏ đi, thiếu gia.
Lấy chồng khó lắm, lòng người dễ đổi thay, ta chẳng dại gì trói buộc nửa đời sau của mình vào người khác."
"Cũng đúng."
Mắt thiếu gia thoáng xẹt qua tia mất mát, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã trở lại bình thường.
"Ngươi cứ ở trong bếp đi.
Vui vẻ nấu cho bổn thiếu gia chút đồ ngon, ngốc nghếch mà cười, thế là được rồi."
Hắn vỗ vỗ đầu ta, tiện tay ném lại một cây trâm, rồi cất bước rời đi.
Chỉ để lại một câu:
"Này, tiền cơm của ngươi đấy.
Đỡ cho ngươi suốt ngày bảo bổn công tử là kẻ ăn chực.
Đeo chơi đi."
Chiếc trâm ngọc nhỏ nhắn tinh xảo, cài lên tóc cũng không quá lộ liễu.
Ta cẩn thận dùng khăn tay gói lại, cất thật kỹ.
*
Xong rồi.
Hình như ta thích thiếu gia mất rồi.
Lúc nào cũng mong đến bữa ăn khuya để được gặp hắn.
Ta cười nhạo chính mình, không biết tự lượng sức, si tâm vọng tưởng.
Một nỗi tự ti âm thầm dâng lên trong lòng—
Hắn là thiếu gia.
Ta là nha hoàn, nha hoàn trong bếp.
Một trên trời, một dưới đất.
Lần đầu tiên, ta nhận thức sâu sắc về sự chênh lệch giai cấp.
Nhưng ngay sau đó, ta tự tìm lối thoát cho mình:
"Thích thì cứ thích thôi, có gì ghê gớm chứ?
Trong phủ này chỉ có vài nam nhân, tiểu nha hoàn nào mà chẳng thích thiếu gia?"
"Chờ ta gom đủ tiền rồi chuộc thân ra ngoài, đi xem thế giới rộng lớn, chưa biết chừng ta lại đổi ý?"
"Hơn nữa, tay nghề ta tốt thế này, nấu ăn khuya cho hắn là phúc phận của hắn!"
Ta là người có ưu điểm lớn nhất chính là không bao giờ làm khó bản thân.
Dừng ngay mớ suy nghĩ vẩn vơ, tiếp tục cố gắng làm lớn làm mạnh!
Diệc Trân, ngươi chính là Diệc Trân!
Như trân như bảo, không được lãng phí tâm tư vào những chuyện vô ích!