Một Củ Khoai Lang Dẫn Lối Nhân Duyên

Chương 6



Ta là phúc tinh.  

 

Có lẽ ông trời thấu hiểu nỗi lòng ta, nên đã điều ta sang hầu hạ trong phòng thiếu gia.  

 

Phu nhân nắm tay ta, dịu dàng nói:  

 

"Diệc Trân, con cũng lớn rồi, tay nghề càng ngày càng tinh xảo.  

 

Ta nhìn con là một đứa trẻ vững vàng, lại có duyên với Khiêm nhi.  

 

Qua đó, phải hầu hạ cho tốt."  

 

Lời của phu nhân, ta lờ mờ đoán được ý tứ.  

 

Bà nhìn trúng tính cách ngoan ngoãn của ta, muốn nâng đỡ ta.  

 

"Sau này theo hầu thiếu gia, không được vụng về hậu đậu nữa."  

 

Phu nhân cho người dạy ta quy củ, lại đích thân sửa sang cho ta.  

 

Hai b.í.m tóc dài được Diệc Xảo khéo léo vấn thành búi gọn gàng.  

 

Nhìn vào gương, ta bỗng phát hiện mình có vài phần xinh đẹp.  

 

Lý ma ma dẫn ta đến phòng thiếu gia.  

 

Ta theo đúng lời dạy của ma ma, hành lễ một cách chuẩn mực nhất từ trước đến nay.  

 

Rồi đứng lặng trước mặt hắn, hồi hộp đến mức tay chân không biết để đâu cho phải.  

 

Thiếu gia—  

 

Có lẽ là do thần linh thấu hiểu tâm tư ta, nên mới ban cho ta một thân phận, để ta có thể ở bên cạnh hắn lâu dài.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nhưng ta đã quên—  

 

Thế gian này rất công bằng.  

 

Có những thứ không thuộc về mình, nếu cưỡng cầu có được, thì ắt sẽ mất đi những thứ vốn dĩ mình đang có.  

 

Hắn mãi vẫn không nói lời nào.  

 

Ta ngước lên nhìn, thì thấy hắn đã tức giận đến đỏ cả vành mắt.  

 

Chúng ta bốn mắt nhìn nhau.  

 

Giây tiếp theo—  

 

Hắn chộp lấy chén trà bên cạnh, hung hăng ném xuống đất.  

 

"Choang!"  

 

Tiếng vỡ giòn tan vang lên trong căn phòng yên tĩnh.  

 

Mảnh sứ văng tung tóe khắp nơi.  

 

Ta giật mình hoảng sợ, theo lời ma ma dạy, vội quỳ xuống, quỳ ngay trên đống mảnh vỡ.  

 

Cơn đau nhói truyền từ đầu gối lên tận não.  

 

Có lẽ do động tác quá vội, nên cây trâm trên tóc ta rơi xuống.  

 

Chính là cây trâm thiếu gia tặng ta.  

 

Giờ ta mới hiểu—  

 

Thiếu gia chưa bao giờ xem ta là gì khác ngoài một đầu bếp giỏi.  

 

Đầu bếp rời khỏi nhà bếp, tự nhiên cũng chẳng còn giá trị gì—  

 

Có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.  

 

Bên ngoài, ai nấy đều chúc mừng ta.  

 

Nhưng ta chẳng biết mừng ở chỗ nào?  

 

Ta muốn trốn, muốn chạy đến một nơi không có bức tường nào vây lấy ta.  

 

Những quy củ phi lý, những phép tắc quái gở, đè ép đến mức ta không thở nổi.  

 

May mắn thay, ta đã gom đủ hai mươi lượng bạc.  

 

Nên đã đến lúc quay về, làm cho lão cha mặt dày không biết xấu hổ kia tức nổ phổi.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta xin nghỉ phép về thăm nhà, đeo bọc hành lý, lên đường trở về quê. 

 

05

 

Tai họa ập đến, lặng yên không một tiếng động.  

 

Không có sấm chớp đùng đoàng, không có cuồng phong bạo vũ.  

 

Chỉ trong cơn gió xuân ấm áp, khi hoa rụng cuối mùa, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi toàn bộ phủ Cố gia.  

 

Khi ta hối hả quay về, đập vào mắt chỉ còn lại những bức tường đổ nát, tro bụi tàn tạ, cô độc nằm giữa sắc xuân như nước.  

 

Ta ngỡ mình tìm sai chỗ, quanh quẩn trước cổng lớn của phủ Cố gia thật lâu.  

 

"Cô nương là người của nhà này à?"  

 

Một nam nhân trung niên có vẻ chất phác, khoanh tay bước lại gần.  

 

Ta trong lòng run sợ, nôn nóng muốn biết đã xảy ra chuyện gì—  

 

Thiếu gia có sao không?  

 

Mọi người có bình an không?  

 

Ta định gật đầu, nhân tiện hỏi thăm tình hình.  

 

Nhưng còn chưa kịp mở miệng—  

 

Một đôi tay rắn chắc đã mạnh mẽ kéo ta lại.  

 

"Con nha đầu c.h.ế.t tiệt này!  

 

Lại lười biếng trốn việc hả?  

 

Còn không mau mang thức ăn qua Tử Vân Lâu!"  

 

Ta ngoảnh đầu nhìn, thì thấy Vương đại nương—  

 

Người vẫn thường đưa rau củ đến Cố phủ.  

 

Ta cẩn thận nhìn lại nam nhân trước mặt, phát hiện khuôn mặt xa lạ, lòng bàn tay có một lớp chai dày ở hổ khẩu.  

 

Kẻ ngu đến mấy cũng hiểu ra vấn đề—  

 

Kẻ thù muốn giếc sạch để diệt khẩu.  

 

Ta vội vàng cười nịnh, gật đầu lia lịa với Vương đại nương:  

 

"Bà chủ, con đi ngay, đi ngay ạ!"  

 

Nhanh chóng nhận lấy quang gánh, ta bước nhanh rời đi, tim đập thình thịch như trống đánh.  

 

Suốt dọc đường, ta không dám quay đầu, chỉ biết cắm cúi theo sát Vương đại nương, lo liệu cả ngày trời.  

 

Kẻ vừa rồi, nhìn thì như một lão nông dân thật thà, áo vải xám đen rách rưới, cả người có vẻ chất phác hiền lành.  

 

Nếu không phải Vương đại nương ra tay cứu giúp, có lẽ ta đã ngây ngốc mà mất mạng rồi.  

 

*

 

Đến chạng vạng, ta theo bà về nhà.  

 

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, toàn thân ta rã rời, ngồi bệt xuống đất.  

 

Nước mắt không kìm được nữa, từng giọt, từng giọt rơi xuống phiến đá xanh.  

 

Ta biết rõ—  

 

Đến một nha hoàn nhỏ bé như ta mà chúng cũng không tha, thì nhà họ Cố chắc chắn lành ít dữ nhiều.  

 

Vương đại nương ôm lấy ta, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng, giúp ta trấn an tinh thần.  

 

Bà khuyên ta mau chóng rời đi.  

 

Ta lắc đầu, kiên định nói:  

 

"Con phải ở lại.  

 

Lỡ như có kẻ trong tối nghi ngờ, lại làm liên lụy đến bà.  

 

Cứ chờ thêm một thời gian, bà hẵng đuổi con đi trước mặt mọi người."