Một Củ Khoai Lang Dẫn Lối Nhân Duyên

Chương 7



Vương đại nương gật đầu:  

 

"Được, đứa nhỏ ngoan, cứ theo ý con vậy.  

 

May mà phủ họ Cố vốn kín cổng cao tường, người ngoài cũng không biết mặt con."  

 

Tối hôm đó, trời đổ mưa lất phất.  

 

Lạ thật, ta lại ngủ rất say.  

 

Ta vốn thích trời mưa.  

 

Ngày trước, ta thường ngồi dưới hành lang của một tiểu viện bỏ hoang trong Cố phủ, vừa nghe tiếng mưa tí tách, vừa đọc thoại bản.  

 

Hôm ấy, thoại bản chán vô cùng, đọc đến mức ta ngáp ngắn ngáp dài.  

 

Bất thình lình, thiếu gia xuất hiện, làm ta giật mình trượt chân, ngã xuống cái giếng khô trong viện.  

 

Thiếu gia vội vươn tay kéo ta, nhưng lại bị ta lôi xuống cùng.  

 

Chúng ta hét gọi hồi lâu, nhưng không một ai đáp lại.  

 

Dưới giếng, cỏ khô rậm rạp, che khuất tia sáng duy nhất từ miệng giếng chiếu xuống.  

 

Bốn bề tối đen như mực.  

 

Ta và thiếu gia dán chặt vào nhau.  

 

Chặt đến mức, có thứ gì đó cộm lên, đ.â.m vào người ta.  

 

Ta gan to một lần, vùi mặt vào n.g.ự.c hắn.  

 

Đến khi ta ngước lên, thiếu gia lại tránh ánh mắt ta, nhìn chằm chằm lên miệng giếng, mặt đỏ bừng, miệng thì lẩm bẩm:  

 

"Xui xẻo thật."  

 

Nhưng tay hắn, lại vòng chặt lấy lưng ta, không hề buông ra.  

 

Cứ như vậy, chúng ta tựa vào nhau, đến tận hôm sau mới có người phát hiện.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Một tiếng sấm nổ vang, kéo ta ra khỏi giấc mộng mờ ám.  

 

Trong mơ, hơi thở nóng rực của thiếu gia phả bên tai ta, khiến ta ngứa ngáy cả người.  

 

Gần quá, chân thực quá.  

 

Nhưng đến khi tỉnh lại—  

 

Chỉ còn hư không.  

 

*

 

Đêm thứ sáu, ta rốt cuộc tìm được cơ hội, lén trở về Cố phủ.  

 

Dưới đáy giếng ấy—  

 

Thiếu gia của ta, chỉ còn thoi thóp một hơi thở.  

 

Ta lấy tay bịt chặt miệng, không để tiếng khóc bật ra.  

 

Hắn tựa vào vách giếng, môi cắn chặt, không để bản thân phát ra một tiếng rên rỉ nào.  

 

Cả người thiếu gia bê bết máu.  

 

Xung quanh, la liệt xác chuột chếc.  

 

Những ngày sau đó, ta chưa từng hỏi hắn—  

 

Hắn đã sống sót bằng cách nào?  

 

Ta chỉ biết chắc một điều—  

 

Tất nhiên, không thể là cách đàng hoàng.  

 

Sợi dây thừng cứa vào tay ta đến mức m.á.u chảy đầm đìa.  

 

Mùi m.á.u tràn ngập trong miệng, nhưng ta vẫn cảm nhận được hơi thở yếu ớt của thiếu gia phả bên tai.  

 

Dù mong manh—  

 

Cũng đủ làm ta an lòng.  

 

Mất rồi lại có lại—  

 

Là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.  

 

Cơn mưa xuân này, giúp thiếu gia có một ít nước, nhưng cũng khiến hắn sốt cao liên miên.  

 

Hôm đó, ta như thường lệ đút cho hắn ít cháo loãng.  

 

Không ngờ, thiếu gia đột nhiên bật dậy, lấy cánh tay siết chặt cổ ta.  

 

Hắn quá yếu, nên tay siết chưa chặt đã phải nới lỏng.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta cố sức lên tiếng:  

 

"Thiếu gia... Là... ta... Diệc Trân..."  

 

Giọng hắn khàn đặc, nghe như cây đàn nhị cũ kỹ bị kéo qua thanh gỗ mục.  

 

"Đi đi, đi mau."  

 

Nhìn hắn toàn thân đầy thương tích, ta nhịn không được, ôm chặt lấy hắn.  

 

"Đều qua rồi, thiếu gia.  

 

Đều qua rồi."  

 

Hắn chậm rãi đẩy ta ra.  

 

Đôi mắt hắn, vẫn đẹp như ngày nào—  

 

Chỉ là đã mất đi vài phần thần sắc.  

 

Thiếu gia xoa nhẹ mắt, rồi mở lớn, nhìn thẳng vào ta, hỏi:  

 

"Chúng ta... đang ở đâu?  

 

Vẫn còn dưới giếng à?"  

 

Nắng trưa rọi khắp phòng.  

 

Từng viên gạch, từng lớp bụi, đều hiện lên rõ ràng trước mắt.  

 

Nhưng trong lòng ta—  

 

Lại như rơi xuống hầm băng.  

 

Thiếu gia giữ được mạng—  

 

Nhưng đã mù rồi.  

 

Tai họa như sóng biển, cứ từng đợt từng đợt xô đến, không cho ta đứng vững.  

 

Hắn sống lại—  

 

Nhưng lại giống như đã chếc.  

 

Ta bình tĩnh, ghé sát vào tai hắn, dịu dàng thì thầm:  

 

"Bảy mươi sáu t.h.i t.h.ể cháy đen của Cố phủ, phủ đầy tiền viện.  

 

Quan phủ mất một ngày trời mới chở hết đi, vứt vào bãi tha ma, chôn bừa bãi."  

 

Từng chữ, từng câu, ta nói thật nhẹ nhàng, thật êm ái—  

 

Nhưng lại kể một lời nói dối tàn nhẫn nhất.  

 

"Ta lén đi theo.  

 

Trên cây cạnh mộ phần của lão gia và phu nhân, ta đã khắc chữ."  

 

"Thiếu gia, ngài không muốn về thăm họ sao?"  

 

Thi thể cháy trụi, khuôn mặt chẳng còn nhận ra.  

 

Lúc đó ta chỉ biết lo chạy trốn, làm sao biết ai là ai?  

 

Ta khẽ cười chua xót—  

 

Hóa ra, không cần học, cuộc đời cũng sẽ dạy ta biết nói dối. 

 

06

 

Chúng ta một đường hướng về phương Nam, cuối cùng dừng chân ở một trấn nhỏ Giang Nam mưa bụi mịt mờ.  

 

Ta dựa vào tay nghề nấu nướng, trở thành nữ đầu bếp rong, ngày ngày đẩy xe dọc bờ sông rao bán.  

 

Ban đầu, thiếu gia giận dữ vô cùng, năm lần bảy lượt xua đuổi ta đi.  

 

"Loại người như ngươi mà cũng muốn đến gần ta? Cút ngay!"  

 

"Ngươi vốn là thứ ta đã vứt bỏ, còn quay lại làm gì?"  

 

Chỉ tiếc là, những lời nói này quá vụng về, lọt vào tai ta lại ấu trĩ đến buồn cười.  

 

Thiếu gia đến cả chửi người cũng không biết.  

 

Có một lần, hắn nổi điên quậy phá, ta nhất thời không chế ngự nổi.  

 

Không còn cách nào khác, ta dang chân kẹp chặt lấy eo hắn, đè chặt hạ thân hắn xuống, sau đó rút dây lưng của mình, trói chặt hai tay hắn lại.  

 

"Ngoan nào."  

 

Ta vuốt nhẹ mái tóc hắn, nhẹ giọng dỗ dành.