Một Củ Khoai Lang Dẫn Lối Nhân Duyên

Chương 8



Không ngờ đúng lúc này, Chu tỷ nhà hàng xóm bưng một rổ bánh bao nhân đậu đỏ, đứng sững ngay trước cửa.  

 

Ta bình tĩnh như không, mỉm cười hỏi:  

 

"Chu tỷ, tỷ đến có việc gì à?"  

 

Chu tỷ mặt không đổi sắc, đặt rổ bánh xuống, sau đó quay người rời đi.  

 

Kết quả, buổi tối ta đã nghe thấy—  

 

Chu tỷ nắm tay chồng mình, hí hửng bảo:  

 

"Vẫn là người trẻ tuổi biết chơi đùa.  

 

Tối nay vợ chồng mình cũng thử xem sao?"  

 

*

 

Từ đó về sau—  

 

Danh tiếng cuối cùng còn sót lại của ta, cùng với chút liêm sỉ ít ỏi, đã hoàn toàn tan biến.  

 

Ban ngày, ta ra sạp bán hàng, còn thiếu gia thì bị ta khóa trong phòng.  

 

Đến chiều tối về nhà, ta nhất định sẽ giúp hắn thoa thuốc.  

 

Hắn không nhìn thấy, ở trong phòng loay hoay mò mẫm, va chạm khắp nơi, trên người không ngày nào là không có vết bầm tím.  

 

Ta nắm lấy cổ chân hắn, vén ống quần lên, cẩn thận bôi thuốc mỡ làm tan m.á.u bầm lên mắt cá chân, bắp chân, đầu gối.  

 

Chỉ là, khi ta muốn kéo lên cao hơn, thiếu gia liền chụp lấy cổ tay ta.  

 

"Ngài ngại à?"  

 

Ta kề sát mặt vào mặt hắn, chăm chú quan sát, liền thấy một tầng ửng đỏ dâng lên nơi gò má.  

 

"Đừng có bày trò này với ta.  

 

Ngài bất tỉnh, đều do ta hầu hạ."  

 

Ta xoa cằm hắn như vuốt lông chó con, nhếch miệng cười xấu xa:  

 

"Từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân—  

 

Mỗi—một—tấc—da—thịt—  

 

Ta đều đã nhìn qua." 

 

Nói xong, ta mạnh tay kéo ống quần hắn, quẹt thuốc vào sâu tận đùi trong.  

 

Người mù cảm giác thường nhạy bén hơn người thường.  

 

Hắn rùng mình như con thỏ nhỏ hoảng sợ, chỉ biết gầm gừ khe khẽ, bảo ta dừng lại.  

 

Nhưng mà, hắn đâu phải đối thủ của ta?  

 

"Ngươi càng ngày càng giống lưu manh!"  

 

Thiếu gia tức giận quát.  

 

Ta vò vò má hắn, cười nhạt:  

 

"Trước đây ngài là thiếu gia, bây giờ ăn nhờ ở đậu, ta khuyên ngài nên nhận rõ tình hình đi."  

 

"Chỉ bôi thuốc thôi mà, hay là ngài muốn vừa mù vừa què?"  

 

Thiếu gia vốn thông minh, biết rõ càng chống cự, ta càng hứng thú.  

 

Vì vậy, hắn không phản kháng nữa.  

 

Dần dà, hắn có thể tự mình đi lại trong phòng, ta cũng không cần lo lắng trông nom việc nhà.  

 

Ta bẻ một cành hoè trong viện, mài giũa cẩn thận, tạc thành một cây gậy dò đường cho hắn.  

 

Phạm vi hoạt động của hắn từ từ mở rộng—  

 

Từ trong sân ra con hẻm nhỏ phía sau, rồi giờ có thể gánh quang gánh đi đến bờ sông.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Không hổ là con nhà thương nhân, thiếu gia rất giỏi kiếm tiền.  

 

Hết kế này đến kế khác, liên tục nghĩ ra những ý tưởng làm ăn độc đáo.  

 

"Ta ngửi thấy mùi hoa hoè nở rồi.  

 

Ta sẽ làm vòng tay hoa hoè, bán kèm với bánh ú.  

 

Ai mua nhiều bánh ú, sẽ được tặng một chiếc vòng.  

 

Mua đủ năm cái, liền tặng một chuỗi hẳn hoi!"  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Ta nhờ lão Vương thợ mộc ngoài đầu phố làm một bộ khuôn mới, khắc chữ 'Phúc, Lộc, Thọ, Khang', để ngươi làm bánh trung thu.  

 

Lúc bán, bọc từng cái bằng giấy dầu, để khách tự chọn.  

 

Con người có m.á.u sưu tầm, nhất là những thứ mang ý nghĩa may mắn."  

 

"Mùa đông trời quá lạnh, chi bằng chúng ta làm vài cái lò, giao hàng tận nhà.  

 

Ta sẽ đi cùng ngươi, tránh cho ngươi phải đứng bán ngoài trời rét buốt."  

 

Chúng ta phối hợp ăn ý—  

 

Tay nghề của ta, cộng với cái đầu của hắn—  

 

Chẳng mấy chốc, quán rượu nhỏ của chúng ta đã nổi danh khắp trấn Tam Thanh.  

 

Làm ăn phát đạt, nhưng không để dư được đồng nào.  

 

Chỉ cần có chút tiền dư, ta lại dắt thiếu gia đi tìm đại phu.  

 

Để chữa mắt, thiếu gia chịu đủ mọi đau đớn.  

 

Mũi kim to bằng nửa ngón tay út cắm vào lưng, hắn cắn răng chịu đựng.  

 

Thuốc bắc uống ngày ba lần, người hắn lúc nào cũng phảng phất mùi dược liệu.  

 

Ta từng thấy hắn ôm thân cây nôn khan, cũng từng thấy hắn đau đến mồ hôi đầm đìa.  

 

Nhưng bạc đổ xuống như nước, ngoài nỗi đau, chẳng còn lại gì.  

 

"Trân Nhi, ngươi nói xem, liệu ta còn có thể nhìn thấy không?"  

 

"Tất nhiên rồi.  

 

Làng ta có tên Cẩu Thặng, lúc nhỏ sốt cao cũng bị mù, về sau không biết sao lại khỏi.  

 

Ngài đã lớn tuổi hơn trẻ con, chữa lâu hơn là chuyện bình thường.  

 

Chúng ta không cần vội."  

 

Ta càng ngày càng giỏi nói dối.  

 

Ta hiểu nỗi khổ trong lòng hắn.  

 

Mối huyết thù chưa báo, lại bị vây trong góc sân nhỏ bé.  

 

Nếu mắt hắn khỏi, hắn có thể rời khỏi nơi này, tìm đến một thế giới rộng lớn hơn.  

 

Những đại phu có danh ở Giang Nam, chúng ta đều đã mời.  

 

Hầu hết đều lắc đầu khuyên từ bỏ.  

 

Khi con người cùng đường, họ sẽ tìm đến thần Phật.  

 

Kim Đài Tự có 910 bậc đá thanh, đông lạnh cắt da, hạ nắng cháy người, ta đều đã bước qua.  

 

Lên chùa, không thể đi tay không, ta luôn mang một ít cơm chay.  

 

Dần dà, cũng quen thân với mấy vị hòa thượng.  

 

Hôm ấy, một lão hòa thượng mặt mày từ bi hỏi ta:  

 

"Có chuyện gì mà khổ cầu không được?"