Trong bóng tối, chị vuốt nhẹ mặt tôi:
“May quá… Em vẫn trụ được. Trinh Trinh, em lớn rồi. Chị… thật sự rất vui.”
Lênh đênh đất khách, lênh đênh giữa biển, đối diện với đủ kiểu khách lạ, quanh tai là ngôn ngữ xa lạ, mắt là biển khơi vô tận…
Chị chắc chắn đã chịu rất, rất nhiều khổ cực.
Cảm nhận được nỗi xót xa của tôi, chị Hương Liễu bật dậy:
“Cho em xem cái này!”
Là một thẻ ngân hàng.
“Trong này có hai vạn tệ!”
Chị nhét vào tay tôi.
“Mật khẩu là ngày sinh của em.”
“Chị đi tàu không liên lạc với em thường xuyên được, nên số này chắc đủ để em học hết cấp ba.”
“Đừng lo nữa, tập trung mà học!”
Tôi đẩy trả lại: “Nhưng đây là tiền chị khổ sở dành dụm…”
Chị xoa đầu tôi, nhẹ giọng:
“Chị vẫn còn để dành ít tiền.”
“Trinh Trinh, chị không còn cơ hội học lại cấp ba, thi đại học nữa.”
“Em học giúp chị, xem như hoàn thành giấc mơ dang dở của chị, được không?”
Tấm thẻ cấn vào tay tôi, tôi khe khẽ nói:
“Chị tốt với em như vậy, mà em lại chẳng biết làm gì để đền đáp…”
Chị cười.
Trong đêm đen, nụ cười ấy như hoa quỳnh nở rộ, nhẹ mà sáng:
“Em trả ơn chị rồi. Khi cả làng cho rằng chị là đứa điên, chỉ có em chia cho chị hai viên kẹo ngọt ngào nhất cuộc đời.”
“Chỉ có em, cầm búa đến cứu chị khỏi cái nhà đó.”
Chúng tôi là hai bụi cỏ dại cô đơn.
Chỉ khi dựa vào nhau, mới cảm thấy cuộc đời này vẫn còn hơi ấm.
Mới biết rằng, trái tim mình vẫn còn đập vẫn còn sống.
Sáng hôm sau, bác Bảy đứng trước sân hét om sòm:
“Hương Liễu! Còn không cút về nhà hả?”
“Tao nuôi mày lớn thế này, mày ra ngoài kiếm tiền, mà không thèm mua cho tao lấy bao thuốc hay chai rượu!”
“Mày bất hiếu như vậy, coi chừng ông trời thu mày sớm đó!”
Chị Hương Liễu mở cửa, sải bước ra ngoài, không nể nang mắng thẳng vào mặt bác Bảy:
“Lúc đó ông rình trộm tôi tắm, còn giở trò sàm sỡ! Sao trời không băm ông ra ngàn mảnh cho rồi đi?!”
Chị hét lớn.
Tôi vừa ngỡ ngàng, vừa hoảng sợ siết c.h.ặ.t t.a.y chị.
Xã hội này luôn khắt khe với phụ nữ hơn đàn ông.
Những chuyện như vậy nếu bị phanh phui, chỉ một trận dư luận cũng có thể nhấn chị c.h.ế.t chìm trong nước bọt miệng đời.
Nhưng bàn tay chị nắm tay tôi rất chặt, ánh mắt cũng vô cùng kiên định:
“Đừng sợ, Trinh Trinh.”
“Chúng ta không sai. Chúng ta không cần phải thấy xấu hổ, càng không có gì phải cúi đầu.”
“Ngẩng cao đầu lên Trinh Trinh!”
Để có thể thản nhiên mà nói ra điều đó, chị nhất định… đã trải qua rất nhiều, rất nhiều cay đắng và khổ đau.
Tôi hít sâu một hơi, cũng cất cao giọng, tiếp lời chị:
“Ông đúng là cầm thú, động lòng xấu xa với chính con gái mình!”
“Người như ông phải bị xay nhuyễn cho chó ăn mới đáng!”
“Ông chưa từng nuôi nấng chị ấy một ngày, chị ấy sống được đến bây giờ là do bản thân chị gồng gánh, ông không xứng đáng được chị phụng dưỡng! Ông không xứng!”
…
Hai chị em tôi một người cầm cuốc, một người cầm d.a.o làm bếp, mỗi câu mỗi lời như tát thẳng vào mặt bác Bảy.
Ông ta bị mắng tới mức mặt mày đỏ bừng, thở hổn hển bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái Tết năm ấy, chúng tôi sống trong tiếng bàn tán.
Rất nhiều người tỏ ra thương cảm trước số phận của chị Hương Liễu, mắng bác Bảy là đồ cặn bã.
Nhưng sau lưng, họ lại xì xào:
“Cô ta chắc không còn là con gái nữa đâu…”
“Xinh đẹp thế mà phải sống kiểu đó, tiếc thật.”
“Coi bộ kiếm được không ít tiền, nhìn ăn mặc là biết.”
“Nhưng cũng chưa chắc sạch sẽ, không chừng sợ người làng biết nên mới trốn biệt chẳng dám về.”
Đấy. Đó là làng quê nơi tưởng chừng yên bình nhất.
Người ta thiển cận, người ta ác miệng, người ta luôn có đủ thứ suy đoán độc địa.
Tôi rất giận.
Nhưng chị Hương Liễu thì không mảy may để tâm:
“Vậy lại càng tốt. Danh tiếng hỏng rồi, ông ta cũng không bán được tôi lần thứ hai nữa.”
Có lúc bác Bảy còn dám đến nhờ trưởng thôn ra mặt, bắt chị Hương Liễu đưa tiền “báo hiếu”.
Ai ngờ bị trưởng thôn mắng cho sấp mặt:
“Ông làm ra cái chuyện đốn mạt đó, mà còn mong con gái nuôi ông à?”
“Chờ đến khi ông bảy tám mươi tuổi, nằm liệt giường không nhúc nhích được hẵng hay.”
“Giờ ông còn lành lặn, lúc Hương Liễu chưa về, ông có c.h.ế.t đói đâu?”
“Tôi xem thử có ai mà mặt dày đến mức đi theo ông khuyên nó!"
Sau lời ông trưởng thôn, cả làng không ai dám giúp bác Bảy nữa.
Bác ta chỉ còn biết ngày ngày ngồi trước sân chửi đổng:
“Tôi có làm gì nó đâu!”
“Dù gì nó cũng là con tôi, tôi sờ hai cái thì sao?”
…
Sự hối lỗi triệt để, sự giác ngộ hoàn toàn, mãi mãi chỉ có trong phim.
Trong đời thực, kẻ xấu sẽ không bao giờ nhận mình sai.
Chị Hương Liễu nghỉ phép không dài, mùng 8 Tết đã phải đi.
Chúng tôi bịn rịn chia tay ở bến xe.
Chúng tôi cùng nhau hứa rằng: Dù tương lai thế nào, dù bao lâu không gặp lại, chúng tôi luôn đặt nhau vào vị trí quan trọng nhất trong tim.
Chị tặng tôi rất nhiều quà vặt của các nước.
Khi nhập học, tôi chia cho các bạn cùng phòng.
Quả Quả và Minh Hạ nói tôi đã thay đổi rất nhiều…
Tôi trở nên cởi mở và tự tin hơn.
Vì tôi không còn phải lo hôm nay có ăn, mai có sống không.
Vì tôi biết có người yêu thương mình.
Tình yêu ấy là mưa, là nắng, là dưỡng chất.
Nó giúp những bụi cỏ mọc trên vách núi cằn cỗi cũng có thể bung mình đón gió xuân, vươn cao rực rỡ.
Chị Hương Liễu dặn tôi rất kỹ:
“Quần áo thì mặc gì cũng được, nhưng bữa ăn thì nhất định phải đầy đủ.”
“Nội y phải mua đúng cỡ, tiền băng vệ sinh tuyệt đối không được tiết kiệm.”
“Đó là tiền chị cực khổ mới kiếm được, không phải để em khổ sở tiếp đâu.”
Tôi vẫn rất tiết kiệm.
Cùng mức giá, tôi sẽ chọn gói mì có khối lượng lớn hơn.
Bánh bao năm hào và bánh hấp ba hào, tôi sẽ ưu tiên chọn cái rẻ hơn.
Nhưng… tôi luôn ăn no.
Cơn đói từng như cái bóng đeo bám, giờ đã biến mất.
Đầu óc tôi tỉnh táo hơn hẳn, trí nhớ và khả năng tiếp thu cũng rõ rệt cải thiện.
Tôi có thể cảm nhận kiến thức đang tuôn chảy vào người mình.
Kỳ thi giữa kỳ, tôi vươn lên hạng hơn 90 toàn khối, tăng hơn 40 bậc.
Môn Vật lý từ 60 điểm lên thành 75 điểm.