Lúc ấy, bác Bảy vẫn đang cúi đầu uống rượu.
Đột nhiên ngẩng đầu gào lớn:
“Mau gả con nhỏ này đi, kiếm chút sính lễ! Chứ đừng như tôi… con tiện nhân nhà tôi, con Hương Liễu đó, chắc c.h.ế.t ở xó nào rồi! Giờ thì người mất, của cũng không còn!”
Tôi bật dậy, hét lớn:
“Ông đừng có nói bậy! Chị Hương Liễu không c.h.ế.t đâu!”
Bác Bảy trừng mắt:
“Không c.h.ế.t thì sao cả mấy năm rồi chẳng có tin tức gì?”
Bác Tám cười khẩy:
“Không phải mày thân với nó lắm à? Thế bao nhiêu năm nay, nó có liên lạc với mày lần nào không?”
“Điện thoại nhà chị Mạnh có thay bao giờ đâu, nó mà còn sống, sao không gọi về một lần?”
“Chết chắc rồi!” – bác Tám nghiến răng nghiến lợi.
“Con tiện đó nếu chịu nghe tao mà lấy chồng, giờ có khi còn sống thêm được mấy năm. Thằng Vương câm ở làng bên giờ lại được chia thêm đất. Nó đúng là mệnh rẻ tiền, chẳng vớ được xu nào!”
Tai tôi ù đi, trong đầu chỉ còn vang vẳng một câu:
“Nếu nó chưa chết, sao lại không liên lạc lấy một lần?”
Tất cả những lo âu, nghi hoặc tôi cố kìm nén bao lâu nay, cuối cùng bùng nổ như núi lửa.
Chị từng nói sẽ luôn nhớ đến em.
Chị từng gọi em là em gái ruột.
Nếu em thật sự là người quan trọng với chị, thì gần hai năm trời này… tại sao lại hoàn toàn bặt vô âm tín?
Chẳng lẽ…
Tuyết bắt đầu rơi.
Từng mảng từng mảng tuyết trắng bay lượn giữa không trung.
Nhưng… chúng quá nhẹ, quá mỏng manh, không thể nào đè nén nổi nỗi sợ và hoảng loạn đang lớn dần trong lòng tôi.
Bác Bảy vẫn còn lảm nhảm:
“Con tiện nhân đó, nuôi lớn uổng công. Tới c.h.ế.t cũng chẳng kiếm được cắc nào. Chắc là bám thằng đàn ông nào đó đến c.h.ế.t rồi!”
…
Tức giận làm mắt tôi đỏ ngầu, tôi hét lên với bác Bảy:
“Im miệng! Ông không được nói chị ấy như vậy! Ông là thứ súc sinh, không xứng làm cha chị ấy!”
Chị ấy chưa chết, chị ấy sẽ không chết, chị ấy đã hứa… chị ấy hứa sẽ bên tôi suốt đời mà…
…
Nước mắt trào ra từ lúc nào không hay, tôi nghẹn ngào đến mức nói chẳng thành lời.
“Chát!” – một cái tát nổ đom đóm.
Là bố tôi.
Ông mặt lạnh như tiền, gằn giọng:
“Con ăn nói với người lớn vậy à? Mày không biết hôm nay là dịp gì sao? Đồ vô giáo dục, không có mẹ dạy dỗ!”
Mẹ tôi cau mặt lại:
“Ông mắng ai đấy? Con theo ông thì ông dạy, đừng có mà đổ hết lên đầu tôi!”
“Trước đây ông không đẻ được con trai thì đổ thừa tôi. Giờ tôi có con trai rồi, ông lấy vợ mới lên thành phố mà vẫn không đẻ được đứa nào!”
Mẹ tôi bĩu môi:
“Ông là loại vô phúc, đoản mệnh tuyệt tự!”
Hai người vốn đã ly hôn.
Bố tôi không đấu miệng nổi, cũng chẳng thể ra tay đánh mẹ.
Cuối cùng, ông chuyển toàn bộ lửa giận sang tôi.
Ông nghiến răng, nắm chặt tay:
“Tao sao lại đẻ ra con vô dụng như mày. Cho mày học hết cấp hai là đủ nghĩa vụ rồi!”
“Tiền học kỳ sau mày cũng chẳng xoay nổi, điểm thì như cục cứt thế kia, không cho học nữa! Ở nhà mà trông em gái đi!”
Tôi gằn giọng phản kháng:
“Ông mơ đi! Con ông, ông tự mà nuôi! Tôi phải học tiếp!”
Bố tôi cười khẩy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thế mày nói tao nghe, tiền học phí mày lấy đâu ra?”
Tôi đưa ánh mắt cầu xin nhìn mẹ.
Nhưng bà tránh ánh nhìn của tôi.
Trong rạp cưới ồn ào, đột nhiên mọi thứ trở nên im bặt.
Bố tôi tiếp tục dùng lời lẽ như d.a.o nhọn đ.â.m vào tim tôi:
“Nghỉ đông quá ngắn, làm thêm cũng không kiếm được mấy trăm. Mày rớt hạng 130, trường nó không miễn học phí đâu. Hay mày còn mơ chị Hương Liễu sẽ giúp? Nó c.h.ế.t rồi, mày tỉnh lại đi!”
“Mà dù còn sống, nuôi một đứa học cấp ba cũng chẳng phải chuyện nhỏ.”
“Dù là chị ruột cũng chưa chắc lo nổi cho mày.”
“Mày nghĩ nó tốt với mày lắm chắc?”
Từng câu, từng chữ như d.a.o găm, xé nát hết tất cả hy vọng còn sót lại trong lòng tôi.
Có lẽ… đây chính là số phận của cỏ dại.
Khi mùa đông đến, nó sẽ bị băng tuyết, gió rét, mưa đá… giày xéo, đánh gục, và c.h.ế.t mòn trong cô đơn, lạnh giá.
Ngay khi tôi tuyệt vọng đến tận cùng, một giọng nói mát lạnh vang lên từ phía sau:
“Ai nói chị không tốt?”
“Em gái của tôi, dĩ nhiên là tôi sẽ cho nó học tiếp!”
Giọng nói ấy...
Tôi đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, không dám quay đầu.
Có lẽ là ảo giác.
Có lẽ… tôi lại đang mơ.
Cho đến khi một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi, hơi thở ấm áp phả vào tai:
“Trịnh Trinh, chẳng lẽ em quên chị rồi sao? Chị của em đây mà.”
Tôi chậm rãi quay lại, và nhìn thấy khuôn mặt mà tôi khắc ghi trong từng giấc ngủ, từng giấc mơ.
Chị cao hơn rồi, đẹp hơn rất nhiều.
Ánh mắt giao nhau.
Nước mắt tôi lăn dài, không ngừng tuôn xuống.
Chị cũng đỏ hoe mắt, xoa nhẹ gương mặt tôi, nghẹn ngào:
“Sao em lại thế này… Không những không cao hơn, mà còn gầy đi rồi…”
Tôi không thể kiềm chế được nữa, nhào vào lòng chị.
Chị ôm tôi thật chặt, thì thầm bên tai:
“Trinh Trinh, xin lỗi em. Em chờ lâu rồi đúng không? Chị đã cố chạy về nhanh nhất có thể để gặp em.”
Tối hôm đó, chúng tôi nằm bên nhau trong ngôi nhà đất cũ trên đỉnh núi.
Gió núi rít qua, luồn vào những khe hở trên tường, xoáy thành từng luồng lạnh.
Nhưng tôi không thấy lạnh chút nào.
Tôi nôn nóng hỏi chị về mấy năm qua.
Thì ra sau khi rời làng, chị từng làm ở xưởng, ở quán ăn, rồi tiệm quần áo…
Sau đó nhờ cơ duyên, quen được một chị lớn dẫn lên tàu du lịch làm việc.
“Lúc đó ai cũng can chị, bảo lỡ người ta lừa bán ra nước ngoài thì sao. Nhưng mà tiền nhiều quá… Một tháng tận sáu ngàn tệ!”
Sáu ngàn?
Tôi từng làm khổ c.h.ế.t ở xưởng suốt tháng, mà cũng chỉ hơn một ngàn!
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y chị, nhẹ giọng hỏi:
“Chắc cực lắm nhỉ? Trước kia chị đi bè tre thôi còn sợ mà…”
Chị cười nhạt:
“Cũng tạm. Tháng đầu thì ói suốt. Tàu đi rồi thì cứ trôi trên biển, ngày nào cũng chỉ nhìn thấy biển.”
“Ngôn ngữ bất đồng, hay bị khách phàn nàn.”
“Có lần đặt nhầm món, bị một gã khách hung dữ suýt ném xuống biển.”
“Với lại chị đánh mất số nhà cô Mạnh, nên mới không liên lạc được với em.”
…
Chị khoác tay tôi, nói:
“Lúc đầu chị tính xong chuyến thì về, canh đúng lúc em thi tốt nghiệp trung học. Ai ngờ hành trình bị kéo thêm nửa năm.”