Một Đứa Trẻ Tự Do

Chương 11



Lúc phát bài kiểm tra, thầy Tống Phong liếc tôi một cái:

“Đừng tưởng điểm tăng chút xíu là ngon lành. Với trình độ của em, cách đại học còn xa lắm.”

Không biết bây giờ môi trường giáo dục thế nào, nhưng hồi đó, chẳng ai kiểm tra tư cách đạo đức của giáo viên.

Họ ngồi trên đầu chúng tôi, lấy danh nghĩa “người lớn” và “thầy cô”, giẫm đạp không thương tiếc lên nỗ lực và lòng tự trọng của học sinh.

Kỳ thi cuối kỳ lớp 10 rất quan trọng.

Vì sau đó sẽ phân ban: Top 50 môn Khoa học Tự nhiên vào lớp 1 lớp chất lượng cao nhất.

Từ 51 đến 100 là lớp 2.

Còn lại chia đều vào các lớp thường.

Nếu muốn vào lớp 1, tôi phải kéo điểm Vật lý lên.

Tôi toàn tâm toàn ý học Vật lý.

Có bài quá khó, bạn bè không giải được, tôi buộc phải hỏi thầy Tống.

Ông ta thẳng thừng từ chối:

“Giờ tôi bận. Em đi học Văn đi. Học thuộc lòng, không cần logic, hợp với loại như em.”

Lúc đó, một thầy khác tên là Trịnh, ngồi cùng văn phòng, lên tiếng:

“Để thầy giúp em.”

Thầy Trịnh dạy lớp khác.

Thầy dùng cả giờ ra chơi để giảng cho tôi.

Rời văn phòng, tôi nghe thấy Tống Phong cười khinh:

“Ông phí thời gian vào con bé đó làm gì?

Con gái không hợp học Lý, mà nền tảng nó lại tệ thế, có học cũng chẳng vào nổi lớp 1 đâu.”

Từ hôm đó, tôi thường xuyên hỏi bài thầy Trịnh.

Thầy dạy kỹ và có hệ thống hơn.

Bài giảng của Tống Phong rời rạc, mỗi chỗ một mảnh.

Còn thầy Trịnh thì kết nối chúng lại như chuỗi hạt, giúp tôi ghi nhớ và hiểu dễ dàng hơn nhiều.

Trước kỳ thi cuối kỳ, tôi hỏi bài thầy lần cuối.

Thầy giảng xong, giọng rất chân thành:

“Trinh Trinh, dù ở đâu, yêu học và chăm học luôn là phẩm chất đáng quý. Đừng để ai ảnh hưởng đến bước đi của em.”

Hoàng hôn hôm đó rực rỡ như lửa, chiếu sáng từng nếp nhăn nơi đuôi mắt thầy.

Tôi cúi đầu thật sâu:

“Em nhớ rồi. Cảm ơn thầy, thầy Trịnh.”

Ba ngày sau, có kết quả thi.

Tôi xếp hạng 50 toàn khối.

Nói cách khác… Tôi vừa đủ điểm, là người cuối cùng được vào lớp 1.

Vật lý tôi thi được 90 điểm.

Lúc ấy tôi còn trẻ, tâm khí bốc cao.

Tôi muốn chạy ngay tới văn phòng mà nói to:

“Thấy chưa, tôi làm được mà!”

Nhưng đến trước cửa, tôi nghe thấy Tống Phong đang khoác lác với đồng nghiệp:

“Tôi dạy cũng ra gì chứ. Con bé Trịnh Trinh lớp tôi đấy, từ 60 lên 90 trong một kỳ học.”

Thầy Trịnh ngồi cạnh, chỉ mỉm cười nhẹ:

“Phải rồi, thầy dạy hay.”

Tôi suýt phát điên tại chỗ.

Muốn xông vào mắng cho một trận.

Nhưng thầy Trịnh thấy tôi ở ngoài, vội ra đón.

Dẫn tôi ra hành lang, thầy nói:

“Chúc mừng em, môn Vật lý tiến bộ rõ rệt. Nhưng đừng chủ quan nhé.”

Tôi cảm kích:

“Nếu không có thầy dạy, em không làm được thế đâu.”

“Thầy ơi… em có thể tiếp tục hỏi bài thầy chứ?”

“Tất nhiên!” – Thầy cười, vỗ nhẹ vai tôi.

“Từ giờ, thầy là chủ nhiệm lớp 1 của em. Lúc nào cũng có thể hỏi.”

Thầy làm chủ nhiệm lớp tôi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuyệt vời quá!

Thầy chủ nhiệm cũ thầy Vương giờ chuyển sang lớp 2, vẫn dạy tôi môn Văn.

Còn chị Hương Liễu thì đã đổi từ tuyến châu Âu sang tuyến Hàn Quốc.

Hành trình ngắn hơn nhiều.

Chị thường xuyên gọi điện cho quản lý ký túc xá, để nói chuyện với tôi:

“Người Hàn thích trang điểm lắm, bà già 60 – 70 mà vẫn tô son trát phấn.”

“Ở đây cũng trọng nam khinh nữ như mình.”

“À, hôm trước chị đi cùng đồng nghiệp còn thấy Bae Yong Joon đó!”

Tôi hỏi:

“Bae Yong Joon là ai?”

Chị cười:

“Một ngôi sao Hàn Quốc đẹp trai lắm.”

“Chờ em thi xong đại học, chị cho xem phim ảnh của ảnh nhé!”

Không cần thổ lộ gì to tát, chỉ vài câu chuyện vụn vặt cũng đủ khiến chúng tôi cảm thấy gần nhau.

Càng chăm chỉ, càng may mắn.

Ông trời hình như bắt đầu thương tôi rồi.

Lớp 1 có giáo viên giỏi nhất trường.

Không khí học tập cũng cực kỳ nghiêm túc.

Ai cũng như robot chỉ ăn, ngủ, còn lại là học.

Quả Quả vào lớp 1 ban Xã hội, Minh Hạ vào lớp 2.

Chúng tôi vẫn thường rủ nhau đi ăn cùng.

So với nhiều bạn bè đã bỏ học đi làm, tôi có thể xem là thông minh.

Nhưng so với top 10 toàn khối, hay top 10 toàn thành phố, tôi lại quá đỗi bình thường.

Khi đứng dưới chân núi, rừng cây rậm rạp sẽ che mất cả bầu trời, bạn tưởng rằng thế giới chỉ nhỏ bằng khoảng sân mình đứng.

Nhưng càng leo lên cao, bạn sẽ phát hiện thế giới thật rộng lớn, bao la không tưởng.

Còn chúng tôi… thì nhỏ bé đến mức không đáng kể.

Đằng sau bạn là vô số bàn tay đang kéo giật lại, họ nói:

“Quay về đi, ở dưới chân núi sống như tụi tôi. Người ta cả đời cũng sống thế mà.”

“Việc gì phải khổ cực leo cao? Càng lên cao, ngã càng đau!”

Không!

Tôi nhất định phải leo lên cao!

Tôi phải mang theo cả phần của chị Hương Liễu, leo lên lưng chừng núi, leo đến tận đỉnh.

Tôi phải đứng trên ngọn cây cao nhất, để nhìn xem, rốt cuộc thế giới rộng lớn đến đâu.

Dù tôi chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, thì cũng là hạt bụi đứng trên đỉnh núi mà ngắm nhìn tất cả.

Con người bản chất là lười biếng.

Kiên trì học tập là chuyện cực kỳ khó khăn.

Sáng sớm 5 giờ, khi tất cả còn đang say ngủ, bạn phải cưỡng ép bản thân tỉnh dậy.

Đêm khuya 11 giờ, trời lạnh buốt, bạn phải đứng ở hành lang, chịu lạnh, chịu buồn ngủ.

Tiết thể dục? Đừng mong được thảnh thơi tắm nắng.

Giờ ra chơi? Đừng mơ ngồi thẫn thờ ngoài bậc thềm.

Đầu óc của bạn phải vận hành hết công suất, trừ lúc ngủ.

Có lúc cũng rất mệt.

Tôi cũng từng tự nhủ:

“Thôi nghỉ một chút đi, chắc không sao đâu. Nhìn kia, bạn đứng đầu khối cũng đang gật gù ngủ mà.”

Thế là tôi buông lỏng.

Rồi phát hiện: Chỉ cần không học, mọi thứ như nhẹ bẫng và dễ chịu hơn.

Tôi buông lỏng hết lần này đến lần khác.

Đến lúc thi xong, tôi mới phát hiện: Xếp hạng đã tụt thê thảm.

Lúc đó tôi mới hiểu: Không thể lơi lỏng. Dây đàn phải luôn căng.

Mọi người đều đang nỗ lực, muốn vươn lên một bậc khó vô cùng.

Tôi từ hạng 50 khi phân lớp, lên hạng 25 cuối năm lớp 11, rồi hạng 15 ở kỳ thi cuối cùng trước khi thi đại học.

Tôi vẫn muốn leo cao hơn nữa.

Nhưng… thời gian không còn nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com