Một Đứa Trẻ Tự Do

Chương 6



Chạy đến đầu làng, chị Hương Liễu ném cái cuốc xuống mương.

Chị ôm tôi thật chặt, nghẹn ngào nói:

“Trinh Trinh, đừng nói cho ai biết là em cứu chị, biết chưa? Chị phải đi rồi.”

Tôi lấy hết số tiền dành dụm được dúi vào tay chị, khóc đến mức không nói thành lời.

Chị lau nước mắt tôi, gượng cười:

“Chị không học tiếp được nữa rồi, nhưng em đừng bỏ cuộc nhé! Hãy học thay phần của chị.”

“Sau này thi đậu Nhất Trung, thi vào đại học. Thoát khỏi ngôi làng này. Đi xem Tháp Đông Phương, Cố Cung, Vạn Lý Trường Thành.”

“Trinh Trinh, em nhất định làm được, đúng không? Hứa với chị… hứa đi…”

Tôi nước mắt như mưa, liên tục gật đầu:

“Em hứa! Em hứa với chị! Em tuyệt đối không bỏ cuộc!”

Chị Hương Liễu ôm tôi lần cuối:

“Đừng khóc. Sau này chị không thể lau nước mắt cho em được nữa. Chị sẽ tìm cách liên lạc với em.”

“Trong lòng chị, em chính là em gái ruột. Dù chị có ở đâu… cũng sẽ luôn nhớ đến em.”

“Trinh Trinh, em sẽ không bao giờ cô đơn nữa.”

Đêm ấy tối tăm biết bao… từng chút… từng chút một… nuốt trọn bóng lưng chị.

Chị Hương Liễu đã trốn đi.

Bác Bảy nổi điên.

Chạy đến chất vấn tôi đầu tiên.

Nhưng mọi người kiểm tra hiện trường, phát hiện thanh sắt bị bẻ cong từ bên trong.

Tôi chỉ là một con bé, làm sao có gan như vậy được?

Bác Bảy đã xài mất một phần sính lễ.

Nhà trai phía gã câm điếc kéo đến đòi lại số còn lại, còn đánh ông ta một trận ra trò.

Từ đó, bác Bảy đi lại khập khiễng.

Đáng đời! Giá mà đánh c.h.ế.t luôn cho rồi!

Tiền của bố mẹ chỉ đủ cho tôi sống cầm chừng.

Muốn mua sách tham khảo, sách bài tập, tôi phải tự kiếm tiền.

Lên núi đốn tre.

Chọn cây to bằng bắp tay, cưa thành từng khúc dài một mét, rồi chẻ nhỏ bằng ngón út.

Bán được một xu một thanh.

Một ngày vất vả, kiếm được tầm năm đồng.

Nhưng tay tôi lại bị dằm tre đ.â.m chi chít, vừa đau vừa ngứa.

Tôi cũng có thể hái nhụy hoa dại.

Đem phơi khô, bán được một đồng rưỡi một cân.

Chúng thường mọc quanh cây cối hoặc mọc men theo bờ suối.

Tôi có lần vì hái hoa, lại bị rắn cắn.

May mày chỉ là rắn cỏ, không có độc.

Chỉ là cổ chân sưng to như cái bánh bao, đi lại vô cùng đau nhức.

Tôi còn có thể lượm hạt trà mang bán.

Nhưng trên cây trà hay có sâu lông màu xanh, đụng trúng là đỏ cả nửa cánh tay, ngứa điên người.

Ngày trước, mấy việc này tôi đều làm cùng chị Hương Liễu.

Giờ chỉ còn lại một mình tôi.

Khai giảng, vợ mới của bố tôi sinh được một bé gái.

Mẹ tôi nghe tin thì cười ha hả:

“Bố mày số không có con trai, giờ thì cho ổng tức c.h.ế.t luôn đi! Con mụ vợ mới chắc cũng chẳng sống yên thân nổi đâu!”

Nhưng không…

Bố tôi cưng chiều em bé vô cùng.

Cả ngày “cục cưng” ngọt xớt.

Từ thay bỉm đến pha sữa, việc gì cũng giành làm.

Thì ra ông đâu ghét con gái.

Chỉ là… không thích tôi mà thôi.

Không sao cả.

Tôi còn có chị Hương Liễu là đủ rồi.

Tôi mang theo kỳ vọng của chị, ngày đêm học tập điên cuồng.

Bài nào không hiểu, tôi làm đi làm lại, đến khi thuộc như lòng bàn tay.

Cô giáo dạy tiếng Anh trước đây của chị Hương Liễu vẫn còn dạy tôi.

Cô rất tận tâm, cũng rất quý tôi.

Có một lần tôi không kìm được, hỏi:

“Cô Trương, chẳng phải cô được điều đi rồi sao?”

Cô im lặng hồi lâu, rồi khẽ đáp: “Bị người có quan hệ thế chỗ rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi lặng người, chẳng biết nói gì.

Cô lại mỉm cười:

“Thế giới của người lớn là vậy đấy. Càng bất công, chúng ta càng phải cố gắng. Nếu không, sẽ mãi bị đè dưới đá núi.”

Một đêm nọ, tôi học đến mười hai giờ.

Ra ngoài đi vệ sinh, thấy ánh trăng mờ mịt.

Giống hệt đêm chị Hương Liễu trốn đi.

Hơn nửa năm đã trôi qua.

Giờ chị đang ở đâu?

Chị có đang nhìn thấy vầng trăng này không?

Khai giảng lớp 9, tôi được xếp vào lớp chọn.

Năm trường trong khu tổ chức thi thử, tôi xếp hạng ba toàn khối.

Tốt quá!

Chỉ tiếc… chị Hương Liễu không ở đây.

Nếu chị biết, chắc chắn sẽ vui lắm.

Cũng chính hôm ấy, tôi nhận được một bưu kiện gửi từ Thượng Hải.

Bên trong bưu kiện là thịt khô, sữa bột, hai bộ quần áo mới, bốn chiếc áo lót thiếu nữ và một tá quần lót.

Còn có một bức thư.

Gửi Trinh Trinh:

Chị vẫn ổn!

Em nhớ ăn uống đầy đủ.

Không cần viết thư hồi âm đâu, chị sắp chuyển nhà rồi.

Đừng sợ…

Em, vĩnh viễn sẽ không phải là người cô đơn.

Đừng lo cho chị.

Chị Hương Liễu.

Tuy giờ tôi vẫn đang một mình ăn cơm, một mình ngủ, một mình học bài…

Nhưng tôi đã không còn sợ cô đơn nữa rồi.

Những ngày chăm chỉ trôi qua rất nhanh.

Kỳ thi trung học đến gần.

Chúng tôi thi ở huyện.

Hôm thi xong, không ngờ bố lại đứng đợi tôi trước cổng trường.

Lần đầu tiên mời tôi đến nhà ông ở huyện ăn cơm.

Dì không còn cau có, không chê tôi bẩn hay nói tôi có chấy nữa.

Bố còn gắp cho tôi hai miếng thịt kho.

Lâu lắm rồi tôi mới lại cảm nhận được chút hơi ấm của tình cha.

Nhưng bố nhanh chóng dập tắt ảo tưởng đó.

Ông nói:

“Bố với dì con sắp mở tiệm, em con đang còn nhỏ, chẳng ai trông, mà con thi xong rồi, ở lại trông em một thời gian đi.”

Mẹ biết chuyện thì nổi trận lôi đình:

“Dựa vào đâu mà đi trông con cho bà ta!”

Bà kéo tay tôi, nói:

“Con muốn giúp thì cũng phải giúp mẹ! Chú Ngụy nhận thầu một công trình, đang thiếu người. Trinh Trinh, em con sau này còn có thể chống lưng cho con!”

Trịnh Trinh.

Đừng buồn.

Họ chưa từng yêu mày.

Chuyện đó… mày đã sớm biết rồi mà.

Tôi kiên quyết từ chối:

“Con muốn học cấp ba! Con muốn thi đại học!”

Bố mẹ lập tức nhảy dựng:

“Nuôi mày học hết cấp hai là xong nghĩa vụ rồi, học cái gì nữa!”

“Trường cấp hai làng quê mà đứng nhất thì cũng có gì đâu mà giỏi!”

“Con gái mà học lắm để làm gì!”

Trong làng cũng có người ra miệng khuyên:

“Không gả mày lấy tiền sính lễ là bố mẹ mày còn nhân đức lắm rồi đó!”

“Giờ người ta cần mày giúp, cũng phải báo đáp lại chớ. Làm người phải có lương tâm.”

“Trường Nhất Trung khó vào lắm. Hồi Hương Liễu điểm cũng cao mà còn rớt đó thôi!”

“Đúng rồi. Con gái một khi gặp áp lực là tâm lý yếu, đâu gồng nổi!”

“Bình thường thi tốt, không có nghĩa thi thật cũng sẽ tốt.”




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com