Tối hôm đó, tôi thu dọn hành lý, lén rời đi.
Tìm được công việc thời vụ ở một nhà máy điện tử.
Làm ca kép ngày đêm.
Hơn hai mươi người chen chúc trong một ký túc xá.
Mỗi lần tan ca, chỉ cần chạm gối là ngủ mê mệt.
Lúc mới vào, tôi còn lóng ngóng.
Một lần sơ ý, bị máy móc làm thương tay.
Máu tuôn xối xả, thấy cả xương.
Nhưng công nhân thời vụ không có bảo hiểm.
Tôi không dám đi bệnh viện, tiếc tiền.
Chỉ nhờ chị lớn trong phòng giúp sơ cứu, lấy vải trắng quấn lại, chiều vẫn tiếp tục làm việc.
Tôi rất rõ: Cho dù tôi đậu cấp ba, bố mẹ cũng sẽ không cho tiền học.
Tôi phải dựa vào chính mình.
Không thể bỏ cuộc.
Trong phòng có một cô gái tên Gia Gia bằng tuổi tôi, mỗi ngày tan ca đều ăn diện, ra ngoài chơi.
Cô ấy cười mỉa tôi:
“Vào xưởng rồi còn mơ mộng gì nữa? Đâu phải ai cũng có đầu óc và cả tiền bạc.”
“Thay vì học hành, chi bằng tìm đại gia mà gả cho. Lấy chồng mới là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, học hành không làm nên trò trống gì đâu!”
…
Nửa tháng cứ thế trôi qua.
Đến ngày công bố điểm, lòng tôi như lửa đốt.
Làm sai liên tục, bị tổ trưởng chửi te tua.
Cuối cùng cũng đến lúc đổi ca.
Tôi ra tiệm tạp hóa gọi cho cô chủ nhiệm.
Giọng cô nặng nề: “Trinh Trinh… lần này em thi hơi tiếc đấy…”
Trên nền xi măng nóng như lửa trước cổng xưởng, mặt đất bốc hơi lấp loáng.
Nắng chiều gay gắt bủa vây tôi từ đầu đến chân.
Thế nhưng tay chân tôi lại lạnh ngắt.
Chẳng lẽ… Trời vẫn định nhổ bỏ đám cỏ dại như tôi sao?
Đúng lúc tim tôi rơi xuống vực, cô giáo lại nói:
“Em xếp hạng 31 toàn huyện. Mà chính sách của Nhất Trung là: Top 30 được miễn học phí. Chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi, tiếc thật!”
…
Trái tim tôi như bị kéo ngược từ vực sâu lên tận trời cao.
Tôi hét lên: “Cô nói em được bao nhiêu cơ ạ?”
“Ba mươi mốt toàn huyện! Từ trước đến nay, chưa từng có ai trong trường ta đạt điểm cao như thế. Đậu Nhất Trung là chắc như đóng cọc!”
Tôi đậu rồi?
Tôi thật sự đậu rồi sao?!
Chị Hương Liễu, chị nghe thấy không?!
Em đứng hạng 31 toàn huyện!
Chị có nghe thấy không?
Trong ký túc xá, ai cũng biết tin.
Lúc nằm tám chuyện buổi tối, mấy chị lớn cứ xuýt xoa khen ngợi, bảo tôi ráng học tiếp, sau này kiếm việc nhẹ lương cao.
Gia Gia người hay châm chọc tôi không nói một lời.
Tối khuya, tôi nghe cô ấy thì thầm:
“Tôi thật sự rất ghen tị vì cậu còn được học cấp ba. Nhà tôi còn có hai đứa em trai. Dù tôi có đậu, bố mẹ tôi cũng chẳng cho tiền học đâu. Nên tôi chẳng buồn cố gắng.”
Thật ra… bố mẹ tôi cũng đâu cho tôi học đâu.
Thông báo nhập học của Nhất Trung đã gửi về làng.
Trong đó liệt kê rõ: học phí, tiền sách, tiền ở ký túc, đồng phục… tổng cộng 1850 tệ.
Tôi đi làm thêm suốt hai tháng hè, lẽ ra phải nhận 2200 tệ.
Nhưng kế toán viện cớ này nọ, khấu trừ đủ kiểu, cuối cùng chỉ trả tôi 1800.
Hắn còn ra vẻ thương cảm:
“Cô làm chưa đủ ba tháng đáng ra không được nhận nhiều thế đâu. Tôi đã cố xin giùm đấy, vì biết cô muốn đi học.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc đó, quy định chưa nghiêm như bây giờ.
Chuyện bị ăn chặn tiền công là quá bình thường.
Ngày tôi rời khỏi nhà máy, mọi người vẫn đang làm việc.
Chỉ có Gia Gia lấy cớ bị bệnh xin nghỉ.
Tôi vừa bước lên xe buýt, cô ấy đột ngột lao ra, ném qua cửa sổ một chiếc túi vải.
Cô hét với theo:
“Trịnh Trinh! Cô mà không đậu đại học, tiền này phải trả tôi gấp mười đó!”
Trong túi là 300 tệ, được xếp ngay ngắn.
Gia Gia vào xưởng trước tôi không lâu.
Ca làm không nhiều, tiêu xài thì thoải mái.
Ba trăm tệ ấy chắc là toàn bộ tài sản của cô ấy.
Bố tôi thì phản đối kịch liệt việc tôi học tiếp:
“Mày đi học rồi, ai trông Ưu Ưu? Ba năm cấp ba, tốn biết bao nhiêu tiền?”
“Tiền mày làm hè chỉ đủ một học kỳ, rồi mấy học kỳ khác mày tính sao? Tao không chi đâu! Tao nuôi mày tới hết cấp hai là hết lòng hết dạ rồi!”
Sinh ra tôi.
Ngược đãi tôi.
Thả cho tôi tự sinh tự diệt.
Thì ra… vậy cũng đã gọi là "hết lòng hết dạ" rồi.
Mẹ tôi cũng chỉ biết thở dài:
“Tiền trong nhà đều do chú Ngụy quản. Mẹ cũng chẳng giúp gì được cho con. Hay là… con theo mẹ ra công trình làm đi, mẹ còn có thể chăm sóc cho con một chút.”
…
Dù con đường phía trước mịt mù, tôi vẫn phải bước lên.
Vì tôi chẳng có nơi nào để về, không còn ai để dựa vào, chỉ còn con đường này mà thôi.
Ngày trước khi nhập học, cô Mạnh và mấy người phụ nữ trong làng đến tìm tôi.
“Trinh Trinh, đây là hũ ớt băm cô làm đấy.”
“Cô có hũ đậu tằm muối.”
“Cô mang cải bẹ muối với dưa leo dầm xì dầu.”
“Cô có cà khô với đậu đũa trắng phơi nắng…”
…
“Nếu con không chê, mang theo lên trường ăn, đỡ được tiền mua đồ ăn.”
Hành lý nhập học của tôi chỉ có vài bộ quần áo, và hơn chục hũ to nhỏ các loại.
Nộp xong học phí, tôi chỉ còn lại hơn 400 tệ.
Buổi sáng ăn bánh bao kẹp ớt băm.
Trưa và tối ăn cơm trắng với món chay rẻ nhất, thêm chút dưa muối mang theo.
Một ngày chi tiêu, có thể khống chế ở mức 3 tệ.
Bạn cùng phòng cuối tuần thường rủ nhau ra ngoài ăn món xào.
Chia tiền đều thì mỗi người tốn tầm 10 tệ.
Tôi chưa từng đi theo.
Họ chia cho tôi snack, tôi cũng không dám nhận.
Không có tiền.
Ăn rồi… lấy gì trả lại?
Lúc đó tôi còn nhỏ, chưa đủ bình thản để đối mặt với tự ti, nhạy cảm và nhút nhát sinh ra từ nghèo khổ.
Dần dần, bọn họ không còn rủ tôi chơi nữa.
Tôi lại quay về kiểu sống một mình.
Không sao. Tôi quen rồi.
Chỉ là… khi ánh nắng chói chang, trời mưa tầm tã, gió lạnh thổi qua, hay những lúc bí bài toán khó… nỗi nhớ lại như dây leo mọc dại, quấn siết lấy tim.
Hương Liễu à, nếu chị ở đây, em nhất định sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Mấy hũ dưa muối tôi mang từ nhà đều cất trong tủ quần áo.
Một hôm giặt đồ về, tôi phát hiện tủ bị mở ra.
Cả đám bạn cùng phòng đứng quanh đó, mặt mũi áy náy.
“Bọn tớ ngửi thấy mùi lạ, tưởng có chuột c.h.ế.t nên mở tủ kiểm tra…”
“Xin lỗi nhé…”