Một Đứa Trẻ Tự Do

Chương 8



Quả nhiên có một hũ dưa leo muối bị hỏng.

Nhưng tôi tiếc quá không nỡ bỏ, nghĩ rửa sạch chắc vẫn ăn được.

Tôi cười: “Không sao đâu, lẽ ra mình nên vứt nó đi sớm rồi.”

Từ hôm ấy, Quả Quả và Minh Hạ là hai bạn có gia đình khá giả, thường xuyên tranh ăn dưa muối của tôi.

Bảo rằng… ăn ngon, kích thích vị giác.

Ăn xong, họ lại gắp cho tôi món mặn để đền: thịt kho, sườn chiên… cái nào nhiều thịt là gắp cho tôi cái đó.

Mùa đông đến, hũ dưa muối cuối cùng cũng cạn.

Trong túi, chỉ còn đúng 20 tệ.

Dù tính toán cỡ nào cũng không đủ để trụ đến kỳ thi cuối kỳ.

Lúc ấy, trong lớp có một nam sinh tên là Đới Quân, thường xuyên thể hiện sự quan tâm đến tôi.

Mua cho tôi sữa đậu nành nóng hổi, bánh bao nhân thịt thơm nức.

Nhét vào ngăn bàn tôi những hộp sữa tươi tôi chưa từng nếm, cả những thanh sôcôla nhìn là biết đắt tiền.

Sáng hôm đó, để tiết kiệm, tôi không ăn gì cả.

Đói khát như chiếc búa lớn, gõ thẳng vào dạ dày tôi từng nhát.

Tôi cầm lấy thanh sôcôla ấy, bao nhiêu lần muốn xé ra và bỏ vào miệng.

Tan học tiết tự học đầu tiên, Đới Quân đến tìm tôi.

Mặt đỏ bừng, ấp úng:

“Nếu cậu thích ăn món này… tớ sẽ mang cho cậu mỗi ngày. Cậu… làm bạn gái tớ nhé?”

Thanh socola trong tay tôi đã bị bóp đến mềm nhũn, giống như ý chí của tôi cũng đang dần tan chảy.

Tôi cố thuyết phục bản thân:

"Đồng ý đi…Chỉ giả vờ thôi mà. Cậu ta có thể cho mình ăn no. Có thể giúp mình trụ được đến kỳ nghỉ."

Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt trong trẻo và chờ mong của cậu ấy.

Toàn thân tôi bỗng rùng mình một cái.

Không!

Nếu tôi thật sự đồng ý, mỗi ngày sau đó, tôi sẽ căm ghét chính mình.

Tôi trả lại thanh socola, từ chối: “Xin lỗi, mình không có ý định yêu đương.”

Hai ngày sau là cuối tuần.

Tôi tìm đến nhà bố.

Trời đổ tuyết.

Người đi đường háo hức hò reo vì lần đầu tuyết rơi trong năm.

Chỉ có tôi, co ro trong chiếc áo mỏng, run rẩy từng bước.

Cửa nhà khép hờ.

Tôi nhìn thấy bố đang nâng bé Ưu Ưu lên cao.

Con bé cười khanh khách như chuông bạc.

Bố tôi cũng rạng rỡ cưng chiều.

Còn tôi… như một tên trộm, lặng lẽ nhìn trộm qua khe cửa, nhìn thứ tình cha ấm áp mà đời này tôi chẳng bao giờ có được.

Tôi gõ cửa khẽ khàng.

Bố vừa thấy tôi, sắc mặt liền sa sầm.

Tôi đứng ở ngưỡng cửa.

Hơi ấm từ trong phòng tỏa ra.

Nhưng tôi lại thấy lạnh đến tê buốt.

Ưu Ưu ngồi trên sofa, ngậm một cây kẹo mút to bằng cả khuôn mặt, cười tíu tít.

Bố tôi rút một tờ tiền từ xấp tiền trong ví, ném vào mặt tôi.

“Không phải nói muốn tự lo học phí sao? Giờ lại tới cầu xin tao? Cầm tiền, rồi cút lẹ đi.”

Trên đường về trường, tôi dùng 1,5 tệ mua một hộp mì xào cay trên chảo sắt.

Có lẽ người bán cho quá nhiều ớt.

Tôi vừa ăn, vừa rơi nước mắt.

Chị Hương Liễu à… khó thật đấy.

Thật sự rất khó.

Em sợ lắm.

Sợ mình không kiên trì nổi nữa.

Nhưng sự tuyệt vọng chỉ là nhất thời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi của hiện tại còn chăm chỉ hơn thời cấp hai rất nhiều.

Tiết thể dục, cả lớp đều thả lỏng, chỉ mình tôi cắm đầu làm bài.

Quả Quả thường bảo tôi:

“Cậu đừng căng quá, cũng phải thư giãn chút.”

Nhưng tôi không dám.

Tôi sợ nếu mình buông tay, sẽ không gồng lên nổi nữa.

Mỗi sáng, hơn 5 giờ, trời còn mờ sương tôi đã dậy.

Khi ấy trường học yên tĩnh nhất.

Đầu óc cũng tỉnh táo nhất.

Tôi đi lại dưới đèn cảm ứng hành lang, cố gắng khắc ghi từng dấu chấm, dấu phẩy trong sách vào đầu.

Thầy Vương chủ nhiệm từng nói riêng với tôi:

“Nếu em lọt vào top 10 khối, thầy có thể xin nhà trường miễn học phí học kỳ sau cho em.”

Tôi là thí sinh top 31 toàn huyện vào trường.

Lại cố gắng đến thế này… top 10, không phải không thể, đúng không?

Tôi luôn nghĩ: Chỉ cần nỗ lực, nhất định sẽ có hồi đáp.

Nhưng hiện thực cho tôi một cái bạt tai thật đau.

Tối trước kỳ thi, tôi liên tục gặp ác mộng.

Mơ thấy mình thi trượt, bị đuổi khỏi trường.

Mơ thấy em trai em gái kéo chân tôi nhảy vào một cái giếng sâu hoắm.

Mơ thấy chị Hương Liễu quay lưng bỏ đi, dù tôi gọi thế nào, chị cũng không quay lại.

Ngày thi hôm sau, đầu óc tôi mờ mịt như bị bọc trong nilon.

Kết quả thi ra, tôi tụt xuống hạng 133 toàn khối.

Vật lý là môn tôi bắt đầu học trễ chỉ vừa đủ điểm qua.

Một cú trời giáng.

Hôm đi nhận bảng điểm, thầy Vương lộ vẻ khó xử:

“Với điểm này, thầy không xin miễn học phí được. Em phải tự nghĩ cách xoay sở thôi.”

Thầy Tống Phong dạy vật lý còn đứng trước cả lớp mà mỉa mai tôi:

“Điểm vật lý thế này, đòi miễn học phí gì? Muốn vô được đại học cũng khó. Đúng là con nhà quê, căn cơ kém!”

Tôi xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, lí nhí:

“Em sẽ cố gắng lần sau…”

Thầy ta cười khẩy: “Điểm tốt không phải nói là có, phải thi ra mới tính!”

Không cách nào phản bác.

Khi năng lực chưa đủ, chỉ có thể cắn răng nuốt hết ánh mắt khinh thường và lời chê bai.

Về nhà, trong lòng nặng trĩu.

Mà trong làng lại pháo nổ đì đùng.

Hôm nay là sinh nhật 80 tuổi của lão trưởng thôn.

Ông rất có uy trong làng, nên bố mẹ tôi đều có mặt.

Tôi vừa đi ngang rạp đám, đã bị người ta kéo vào.

Học sinh mà tới tiệc thì kiểu gì cũng bị hỏi điểm. Khi biết tôi rớt xuống hơn 100 hạng, sắc mặt bố mẹ tôi lập tức thay đổi.

Mẹ than thở: “Biết ngay mà, con nhỏ này không có tiền đồ.”

Bố tôi hừ lạnh:

“Thi kiểu này, mấy nghìn tệ đổ sông đổ biển. Đúng là phí tiền.”

Vài chú bác cũng xì xào:

“Tôi đã nói rồi, con gái cứ tới chỗ đông là tâm lý yếu.”

“Đúng đấy, nữ nhi yếu thế, gắng bao nhiêu cũng không bằng con trai.”

“Con gái học nhiều làm gì, biết đọc số, tính toán chút là được rồi.”

“Học nhiều thành dở hơi, suốt ngày đòi đi nơi này nơi kia.”

“Bên ngoài nguy hiểm như thế, con gái ra đó làm gì!”

“Ở nhà chăm cha mẹ, trông em trông cháu mới là chuyện nên làm.”

Mấy ông nói thì thôi đi.

Ngay cả các bà, các cô cũng gật gù đồng tình.

Thật sự bi ai.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com