Đám nam sinh: “……”
Tàn nhẫn thật đấy…
Đổi lại là người khác, nghe bạn thân muốn nhảy hồ, chắc đã sớm chạy theo rồi.
Vậy mà Phong Tước còn ngồi thong dong ăn cơm?
Nhưng… cơm và bánh nhà họ Phong đúng là thơm thật.
Thôi thì ăn tiếp, không ăn thì uổng.
Ở bên kia.
Tiểu Kỳ nghe được rằng Phong Tước đã biết cô ta định nhảy hồ nhưng vẫn không thèm tới, trong lòng tức giận, phẫn nộ, tủi thân trào dâng.
Cô ta gần như thật sự muốn lao đầu xuống hồ cho rồi.
Nhưng… bây giờ đang là mùa đông, nhảy xuống hồ thì… lạnh lắm, chắc chắn sẽ rất đau đớn.
Cô ta suy nghĩ một chút…
Rồi “hu” một tiếng, che mặt bỏ chạy.
Không may lại chạy thẳng ra đường lớn.
Một chiếc xe lao tới, suýt chút nữa đ.â.m vào cô ta.
Cô ta hoảng hốt hét lên, ngã xuống đất, lòng bàn tay bị trầy xước.
Không bị thương nặng, nhưng một phen hú vía, mồ hôi lạnh ướt lưng áo.
Sau khi rời khỏi phòng khám, cô ta để cậu bạn kia về trước, còn mình thì vẫn còn run rẩy vì sợ.
Cô ta gọi điện cho “cô giáo”, vừa khóc vừa kể lại toàn bộ sự việc.
“Cô ơi, bây giờ em phải làm sao?”
“Em và Phong Tước đã quen biết ba năm, em cứ nghĩ em là người thân thiết nhất với cậu ấy. Nếu cậu ấy muốn yêu ai, chắc chắn sẽ chọn em…”
“Nhưng nhìn cách cậu ấy đối xử với em hôm nay… hoàn toàn không có chút lưu luyến nào…”
“Bao công sức em bỏ ra cho cậu ấy, coi như đổ sông đổ biển hết rồi…”
Cô ta nghĩ, với quan hệ và mưu lược của “cô giáo”, chắc chắn sẽ có cách cứu vãn tình thế.
Nhưng người bên kia điện thoại lại trầm mặc thật lâu, rồi lạnh lùng nói:
“Đúng vậy. Bao nhiêu công sức của cô trò mình bỏ vào người Phong Tước… đều uổng phí cả rồi.”
“Tôi cũng không cam tâm, nhưng đời là vậy, có thắng, có thua, có lúc lên, có lúc xuống.”
“Bỏ đi. Em còn trẻ, hãy chọn mục tiêu khác.”
“Cô ơi——”
Hạt Dẻ Rang Đường
Tiểu Kỳ gần như không tin được “cô giáo” lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy, vừa khóc vừa nói:
“Nhưng em đã bỏ ra quá nhiều cho kế hoạch này… tiền bạc, thời gian, cả sức lực nữa…”
“Vậy mà cuối cùng, đến một đồng em cũng chưa kịp kiếm về, coi như lỗ sạch!”
Tham gia lớp “bồi dưỡng danh viện”, ai cũng là những cô gái đầy dã tâm, muốn đi đường tắt.
Mục tiêu cuối cùng? Chỉ có một chữ “tiền”.
Mà để đạt được mục tiêu, bọn họ cũng phải đầu tư không ít.
Chỉ riêng học phí đã cao ngất ngưởng, phải vay mượn, thậm chí là vay nóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ví dụ như cô ta, chưa tốt nghiệp cấp 3 đã lao ra xã hội, để tiếp cận Phong Tước, cô ta phải thông qua các mối quan hệ của “cô giáo”, bỏ tiền học trường nghệ thuật.
Sau đó, vì học phí và sinh hoạt phí, cô ta buộc phải làm “tình nhân” cho một lão già có tiền và vì thế mà bị sẩy thai.
Một “danh viện” như cô ta, đầu tư ngần ấy thời gian và công sức lên một người đàn ông, dù không cưa đổ cũng phải thu hồi vốn.
Nhưng mục tiêu của cô ta – Phong Tước, chỉ là một sinh viên, không có thu nhập, tiền tiêu vặt cũng có hạn, càng không thể tiêu xài cho cô ta.
Ba năm làm “bạn tốt” bên cạnh Phong Tước, cô ta chẳng moi được từ anh lấy một xu, còn phải bỏ ra cả đống tiền học tennis, làm đẹp thẩm mỹ…
Vậy mà cuối cùng không có được gì, kêu cô ta bỏ cuộc, làm sao cam tâm?
“Đầu tư hay kinh doanh, đều có lúc lỗ, thậm chí lỗ đến mức trắng tay.”
Mai Đại bình tĩnh nói:
“Điều thứ năm trong Quy tắc danh viện là: Phải biết thắng, cũng phải biết thua, càng phải biết dừng đúng lúc.”
Tiểu Kỳ dần dần nín khóc:
“Thầy, thật sự không còn cách nào khác sao?”
“Không còn.”
Mai Đại thở dài một hơi:
“Đại tiểu thư nhà họ Phong… rất tà môn. Ai không cùng phe với cô ta, ai cũng gặp xui xẻo.”
“Đến tôi cũng không muốn đụng vào cô ta.”
“Nếu em vẫn không cam tâm thì cứ thử đi.
Nhưng nếu em thua trắng tay, đừng quay về tìm tôi.
Tôi sẽ không gánh hậu quả cho sự cố chấp của em đâu.”
Tiểu Kỳ im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng chịu nhận thua:
“Em tin vào sự sáng suốt của cô … xin cô chỉ cho em hướng khác.”
“Rất tốt. Không hổ là học viên do cô đích thân đào tạo.”
Mai Đại cảm thấy đôi chút hài lòng:
“Đám đàn ông lớn tuổi, giàu có nhưng nhàm chán, luôn thích kiểu con gái trẻ trung, giàu sức sống như em.
Họ cần cảm giác được ‘sống lại tuổi trẻ’.
Tôi sẽ tìm vài ‘con mồi’ phù hợp cho em.”
Sau khi cúp máy.
Mai Đại thở dài một hơi, trong lòng trào lên mệt mỏi.
Diệp Thư Lệ và Tiểu Kỳ đều là những quân cờ ưu tú mà bà ta dày công chọn lựa và đào tạo.
Rõ ràng trước đây làm việc rất tốt,
Vậy mà chỉ cần chạm mặt Phong Chỉ…
Toàn bộ kế hoạch tan thành tro bụi, chạy trối chết.
Bà ta đã tốn nhiều năm sắp đặt như vậy…
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ tức đến ói máu.
Bây giờ chỉ còn lại Annie thôi…
Chỉ mong Annie đừng đụng phải Phong Chỉ...