Lúc này, Phong Hầu đang…
“Hu hu hu, mới ngày đầu quay phim mà tôi đã phải cười đến 35 lần vẫn chưa qua được cảnh! Mặt tôi cười đến cứng đơ rồi, đạo diễn còn mắng tôi, tôi muốn bỏ vai!”
Anh nằm lăn lộn trên chiếc giường lớn trong phòng, hai tay đập mạnh xuống nệm, gào khóc ầm ĩ, dáng vẻ như thể sống không nổi nữa.
Người quản lý cố gắng khuyên nhủ, nhưng Phong Hầu hét lên với anh ta:
“Tôi không thiếu tiền! Tôi có thể bồi thường!
Anh đi xem hợp đồng ngay đi, tôi phải bồi thường bao nhiêu thì tôi bồi!”
Người quản lý lắc đầu:
“Cậu mệt rồi, ngủ một giấc dậy là ổn thôi.”
Phong Hầu khóc rấm rứt:
“Ngày mai tôi còn phải quay phim nữa, áp lực tâm lý lớn như thế, làm sao ngủ được?
Chu Tinh Tinh đúng là ác ma! Tôi không muốn gặp ông ta nữa!
Hu hu hu…
Giá mà ngày mai tôi đổ bệnh thì tốt biết mấy, khỏi phải quay phim…”
Người quản lý bình thản:
“Cậu khỏe như trâu ấy, không có chuyện bị bệnh đâu.
Là ngôi sao thì dù áp lực lớn đến đâu, công việc cũng phải hoàn thành cho tròn.”
Nói xong, anh ta lắc đầu bỏ đi.
Phong Hầu tiếp tục gào khóc:
“Hu hu hu, không ai quan tâm tôi cả, không ai để ý đến tôi… đến lên mạng cũng không được, hu hu hu, tôi sống để làm gì nữa chứ… Thôi thì tôi c.h.ế.t quách cho xong…”
Sau một đêm…
Phong Hầu không chết, nhưng lại phát bệnh.
Ban đầu chỉ là cảm nhẹ, đã uống thuốc, đã nghỉ ngơi… nhưng không những không khỏi mà còn ngày một nặng thêm, cuối cùng thành cảm nặng.
Bác sĩ sau khi thăm khám xong kết luận:
“Bệnh tình của cậu ấy có lẽ là vấn đề tâm lý. Muốn khỏi thì phải chữa từ tâm.”
Người quản lý hỏi Phong Hầu có vấn đề tâm lý gì.
Phong Hầu nức nở:
“Tôi muốn về nhà…”
Người quản lý lạnh nhạt:
“Thế thì cậu cứ cảm tiếp đi.”
Phong Hầu khóc to hơn:
“Sắp Tết rồi… tôi muốn về nhà nghỉ ngơi sớm…”
Người quản lý mặt không cảm xúc:
“Đừng mơ. Đạo diễn Chu đã lên tiếng: trong dịp Tết vẫn phải quay tiếp, không ai được rời khỏi phim trường. Giỏi lắm thì gọi điện, gọi video thôi.”
Phong Hầu rên rỉ:
“Các người ai cũng bắt nạt tôi! Tôi tuyệt thực!”
Người quản lý nghĩ là anh chỉ giận dỗi nói miệng cho sướng, không để tâm.
Nhưng không ngờ, lần này Phong Hầu quyết tâm thật sự.
Nói không ăn là không ăn, cả ngày nằm bẹp trên giường như cái xác chết…
Người quản lý đau đầu vô cùng.
Tuy đạo diễn Chu mấy ngày nay đang quay cảnh của các diễn viên thực lực và lão làng, chưa bắt ép Phong Hầu phải lên hình, nhưng tình trạng này không thể kéo dài mãi được.
Nếu ảnh hưởng đến danh tiếng thì nguy to…
Annie – chuyên viên trang điểm riêng của Phong Hầu – trong thời gian này vẫn đang theo đoàn.
Phim trường hiện đặt ở vùng cực lạnh phương Bắc, chủ yếu quay ngoại cảnh, điều kiện vô cùng khắc nghiệt.
Lại sắp đến Tết, Annie thật sự đã phát ngán, chỉ mong sớm kết thúc phần quay ở nơi đầy tuyết này, rồi chuyển sang miền Nam ấm áp hơn quay tiếp, điều kiện ít ra cũng đỡ cực hơn.
Nghĩ đến đây, cô ta chủ động tìm gặp người quản lý:
“Anh Hạo, anh cũng biết tính anh Hầu nhà mình rồi, Chúng tôi chẳng lay chuyển được anh ấy.
Nhưng anh ấy chẳng phải kiểu bám em gái quốc và bám mẹ hay sao?
Hay là anh thử liên hệ mẹ và em gái của anh ấy nhờ khuyên anh ấy xem sao?”
Mắt người quản lý sáng rực, giơ ngón tay cái khen:
“Ý hay đấy!”
Mẹ và em gái của Phong Hầu vừa mới về nhà không lâu, Phong Hầu thậm chí còn chưa kịp gặp mặt chính thức, nên trước giờ chưa nghĩ đến việc nhờ họ can thiệp.
Giờ Phong Hầu đã thành ra như vậy, Người quản lý cũng chẳng kịp bận tâm nhiều.
Thế là anh ta tìm đến đạo diễn Chu, nói muốn gọi điện ra ngoài để nhờ mẹ và em gái của Phong Hầu động viên tinh thần Phong Hầu một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đạo diễn Chu cũng đang đau đầu vì chuyện Phong Hầu bệnh mãi không khỏi và mãi không nhập vai được.
Bình thường nếu là diễn viên khác thì ông đã cho đổi người từ lâu, nhưng riêng bộ phim này, Phong Hầu thật sự quá hợp với vai nam chính.
Chỉ cần cậu ta nhập vai và diễn xuất tốt, thì bộ phim này chắc chắn sẽ đại thắng.
Ngược lại, đổi người thì dù người mới có diễn tốt đến đâu cũng không phù hợp bằng Phong Hầu.
Nay nghe quản lý đề xuất như vậy, ông cũng gật đầu đồng ý.
Người quản lý lập tức gọi cho An Như Mộng, kể rõ tình trạng của Phong Hầu và những gì đang xảy ra.
Vừa nghe xong, An Như Mộng đã hoảng hốt, vội vã bảo đưa điện thoại cho Phong Hầu, bắt đầu hỏi han ân cần…
Phong Hầu nhận được cuộc gọi từ mẹ, kích động đến mức bật dậy khỏi giường, vừa khóc vừa rên rỉ:
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá, hu hu hu…
Con cực khổ lắm mẹ ơi, hu hu hu…
Con muốn về nhà, con không muốn đóng phim nữa, hu hu hu…”
Vừa khóc vừa nói, giọng đầy tủi thân.
An Như Mộng còn chưa kịp mở miệng.
Đợi Phong Hầu khóc lóc kể hết những nỗi ấm ức, áp lực và bất an của mình, bà mới nhẹ nhàng an ủi vài câu, sau đó nghiêm giọng nói:
“Tiểu Hầu à, con là người lớn rồi, là đàn ông con trai, đã ký hợp đồng thì phải hoàn thành công việc chứ.
Không thể vì áp lực lớn mà bỏ chạy giữa chừng, như vậy là nhát gan đấy.”
“Còn nữa,” bà mỉm cười, như thể Phong Hầu đang ở ngay trước mặt,
“Tiểu Hầu nhà mình vừa thông minh, vừa đẹp trai, kiên cường, lạc quan, dũng cảm, từ nhỏ đã có thiên phú diễn xuất. Chỉ cần con chịu tĩnh tâm lại, chắc chắn sẽ diễn rất tốt.”
Phong Hầu nức nở:
“Mẹ ơi…”
An Như Mộng tiếp lời:
“Với lại, mẹ là fan cuồng phim của Chu Tinh Tinh đấy. Việc con được đóng phim của ông ấy chứng tỏ con có tiềm năng trở thành diễn viên lớn.
Mẹ tự hào về con lắm! Con hãy cố gắng lên nhé, mẹ đang chờ xem bộ phim điện ảnh đầu tiên do con đóng chính đó!”
Phong Hầu nghe đến đây, lập tức đứng phắt dậy, vừa khóc vừa hét to:
“Mẹ muốn xem phim con đóng chính, dù có liều mạng con cũng phải diễn thật tốt! Khụ khụ khụ…
Khụ khụ khụ…
Mẹ chờ con nhé! Con đi tìm đạo diễn Chu ngay, mai… mai là quay liền…
Đừng nói là quay đi quay lại cảnh cười mấy chục lần, quay vài trăm lần cũng được!”
An Như Mộng dịu dàng:
“Tiểu Hầu, con ho dữ quá rồi, nghỉ ngơi trước đã nhé…”
Phong Hầu vẫn cố chấp:
“Không… không sao! Vì mẹ, cái gì con cũng chịu được!
Khụ khụ khụ…”
“Rầm” một tiếng động lớn như có vật gì ngã xuống đất, sau đó đầu dây bên kia không còn tiếng động nữa.
An Như Mộng lo lắng gọi to:
“Tiểu Hầu? Con sao rồi? Đừng làm mẹ sợ… mẹ lo lắm đấy…”
Một giọng đàn ông vang lên:
“Dì An, tôi là A Hạo đây. Tiểu Hầu cảm nặng quá, vừa ngất xỉu, tôi đang đỡ cậu ấy lên giường nghỉ, dì đừng lo quá.”
An Như Mộng gấp giọng hỏi:
“Tiểu Hầu bị cảm hơn chục ngày rồi còn gì, sao càng lúc càng nặng vậy?
Tiểu Chỉ không phải thần y sao? Để tôi gọi ngay cho con bé, nhờ nó đến chữa bệnh cho Tiểu Hầu.”
Không chút chậm trễ, bà lập tức gọi cho Phong Chỉ.
Vì mẹ lo lắng cho Phong Hầu như vậy, nên Phong Chỉ đương nhiên lập tức đáp chuyến bay đến miền Bắc để khám bệnh cho anh trai.
Hạt Dẻ Rang Đường
Còn ở một nơi khác…
Annie đang chăm sóc Phong Hầu bị sốt mê man.
Anh bị sốt cao đến hôn mê bất tỉnh, hai má đỏ ửng, dù đã tiêm hạ sốt vẫn không có chuyển biến.
Annie nhìn Phong Hầu đang mê man bất tỉnh, nuốt nước bọt, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác xao xuyến…
Thật muốn… ngủ với anh.