Annie vốn không phải là người coi trọng ngoại hình.
Trước đây, cô ta cũng giống như phần lớn học viên của các lớp đào tạo danh viện, cho rằng tiền là quan trọng nhất. Chỉ cần người đàn ông đủ giàu có, dù có đầy nếp nhăn, đầu hói hay bụng bia cũng đều có thể chấp nhận được.
Nhưng kể từ khi được cô giáo sắp xếp cho vào giới giải trí làm chuyên viên trang điểm, tiếp xúc nhiều với người mẫu, trai đẹp và các ngôi sao, gu thẩm mỹ của cô ta bắt đầu thay đổi. Cô ta trở nên kén chọn hơn và dần trở thành “người mê nhan sắc”.
Cô ta âm thầm thề rằng mình nhất định phải lấy được một người vừa giàu vừa đẹp trai.
“Cao” thì có thể không nhất thiết, nhưng “giàu” và “đẹp” là hai điều không thể thiếu, mà Phong Hầu lại đúng chuẩn gu thẩm mỹ của cô ta, là hình mẫu “kim chủ hoàn hảo”, đồng thời cũng là người chồng lý tưởng nhất trong mộng tưởng của cô ta.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tuy nhiên, Annie cũng rất rõ: Phong Hầu không phải người dễ tiếp cận.
Đừng nhìn vẻ ngoài anh thân thiện hòa nhã, thực chất lại vừa tự luyến vừa kiêu ngạo. Anh luôn cho rằng, ngoài mẹ và em gái mình ra, không có người phụ nữ nào xứng đáng làm “tiên nữ”. Nếu không phải vì công việc, anh thậm chí còn chẳng muốn có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với phụ nữ.
Mỗi lần gặp người đẹp đến tán tỉnh, Phong Hầu đều âm thầm đánh giá nhan sắc và khí chất của đối phương, sau đó so sánh với chính mình rồi kết luận:
“Không được, không đẹp bằng tôi!”
Chưa hết, khi mẹ và em gái anh trở về nhà, anh lại đem đối phương ra so sánh với họ, rồi lắc đầu chê:
“Kém xa mẹ và Tiểu Chỉ, không ổn, không ổn!”
Annie đã làm chuyên viên trang điểm riêng cho Phong Hầu suốt hai năm trời. Anh rất tin tưởng cô ta, nhưng chỉ dừng ở mức tin tưởng, hoàn toàn không có cảm động, càng không có ám muội.
Cô ta bắt đầu thấy mình sắp không chờ nổi nữa rồi…
Dù sao thì, cô ta cũng sắp bước sang tuổi 24.
Mà trong cái nghề này, càng trẻ thì càng có ưu thế cạnh tranh. Tuổi hơi lớn một chút, đàn ông giàu có sẽ chẳng buồn liếc mắt tới nữa…
Huống hồ, với điều kiện của Phong Hầu, anh có cả tá mỹ nhân điều kiện vượt trội để lựa chọn.
Khả năng cô ta thắng chẳng có bao nhiêu.
“Không cưới được thì thôi vậy!”
Cô ta nghiến răng, lẩm bẩm,
“Không cưới được thì phải ‘vặt’ anh một vố thật đau mới xứng đáng với công sức tôi bỏ ra để giả vờ dịu dàng, hiểu chuyện, luôn dỗ dành anh.”
Cô giáo từng nói:
Đàn ông kiểu Phong Hầu, tự luyến, kiêu ngạo, công tử nhà giàu, thì cần một người phụ nữ dịu dàng, thấu hiểu, chín chắn, biết cưng chiều, biết chăm sóc, biết dỗ dành.
Vì thế nên bấy lâu nay, Annie luôn đóng vai một người phụ nữ như vậy.
Nhưng thật ra, cô ta không phải kiểu người đó.
Cô ta thích phô trương, thích được ngưỡng mộ và theo đuổi, lại rất phóng khoáng.
Phải cố gắng duy trì hình tượng “dịu dàng, hiểu chuyện, trầm lặng” thực sự khiến cô ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nghĩ đến đây…
Cô ta dứt khoát lật chăn, từng chút từng chút cởi bỏ quần áo của Phong Hầu, chuẩn bị nằm trần truồng bên cạnh anh, rồi dùng điện thoại chụp ảnh, quay video lại, sau đó sẽ thổ lộ tình cảm.
Nếu Phong Hầu từ chối, cô ta sẽ tìm người để vòi tiền anh một khoản lớn…
Tất nhiên, trong quá trình quay chụp, cô ta tuyệt đối sẽ không để lộ mặt.
Ngay khi cô ta chuẩn bị cởi đến quần của Phong Hầu,
Cánh cửa bỗng “két” một tiếng bị đẩy ra.
Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên sau lưng cô ta:
“Cô đang làm gì vậy?”
Toàn thân Annie cứng đờ, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
Nhưng nhờ bản lĩnh tâm lý vững vàng, cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Vài giây sau, cô ta từ từ quay lại, cố nặn ra một nụ cười có phần gượng gạo:
“Phong Hầu bị sốt, người nóng hừng hực, tôi… tôi đang cởi bớt quần áo để hạ nhiệt cho cậu ấy.”
Trong lúc nói, ánh mắt cô ta lướt qua cô gái vừa bước vào không một tiếng động.
Quá đẹp…
Dù chỉ để mặt mộc, cô gái này vẫn xinh hơn đa số các nữ minh tinh mà cô ta từng gặp.
Đây là em gái Phong Hầu sao?
Thậm chí còn xinh hơn cả trong ảnh và video trên mạng.
“Thế à.”
Phong Chỉ bước đến bên giường, nhìn thoáng qua Phong Hầu, rồi đưa tay chạm vào mặt anh.
Sau đó nghiêm giọng nói:
“Anh ấy đúng là đang sốt, nhưng chưa đổ mồ hôi, nhiệt độ cũng không quá cao. Hơn nữa hiện đang mùa đông, điều hòa trong phòng cũng không hề ấm, không thể cởi đồ kiểu này được.”
“X-xin lỗi…” Annie lắp bắp, “Tôi… tôi không rành lắm mấy chuyện này…”
“Cô là chuyên viên trang điểm kiêm trợ lý tạm thời của anh tôi đúng không?”
Phong Chỉ vừa lau tay bằng khăn nóng, vừa nghi hoặc nhìn cô ta:
“Anh tôi bệnh hơn chục ngày rồi, cũng đã gọi bác sĩ đến vài lần, bác sĩ không dặn cô những điều cần chú ý sao?”
“Tôi… tôi quên mất rồi…” Annie cố gắng chống chế, “Thấy mặt Phong Hầu đỏ bừng, nóng ran, tôi hoảng quá, không nghĩ được gì nhiều.”
Phong Chỉ liếc cô ta một cái, không nói thêm gì.
Sau đó cô bắt đầu xoa bóp cho Phong Hầu.
Xoa bóp xong, cô lại châm cứu cho anh.
Châm cứu xong, cô bật quạt sưởi, điều chỉnh nhiệt độ phù hợp rồi chiếu vào người anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối cùng, cô ngồi xếp bằng nhập định, như một vị thiền sư đang tu hành.
Annie ngồi một bên lặng lẽ quan sát, trong lòng cảm thấy vô cùng hoang mang và khó đoán.
Quả thật, cô gái tên Phong Chỉ này đúng là kỳ lạ giống hệt như cô giáo từng nói — có chút “tà môn”.
Phong Chỉ đi đứng chẳng phát ra tiếng động, lúc nhập định thì bất động như tượng, thậm chí đến cả hơi thở cũng như bị ẩn giấu, chẳng nghe thấy gì.
Khi nãy lúc châm cứu, Phong Chỉ cũng hoàn toàn xem Annie như không tồn tại, điều đó khiến Annie cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng cô ta không dám nói gì, chỉ có thể lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát.
Chừng nửa tiếng sau —
Phong Chỉ mở mắt, bình thản nói:
“Đến giờ rồi, phải rút kim thôi.”
Annie liếc nhìn điện thoại, ngạc nhiên phát hiện: đúng thật, vừa tròn 30 phút kể từ lúc châm cứu.
Phong Chỉ rút kim xong, tắt quạt sưởi, đắp lại chăn cho Phong Hầu. Sau đó, cô ngáp một cái, quay đầu nói với Annie:
“Tôi muốn ngủ rồi, cô có thể đi được rồi.”
Annie hơi khựng lại một chút, rồi lí nhí đáp:
“Ờ…”, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Phong Chỉ nằm xuống chiếc sofa bên cạnh, đắp chăn, rồi nhanh chóng thiếp đi.
Sáng hôm sau.
Phong Hầu mở mắt.
Cảm nhận đầu tiên là mắt sáng rõ ràng, người không còn nóng, cũng chẳng còn lạnh, đầu không đau, thân thể có lực…
Quan trọng nhất là bụng đói cồn cào.
“Đói quá đói quá rồi, thật sự đói quá đi…”
“Ăn ăn ăn ăn ăn… tôi muốn ăn… thật sự rất muốn ăn…”
Anh vừa la hét, vừa ngân nga vài câu, sau đó bật dậy ngồi phắt dậy:
“Tôi đói quá trời rồi! Mau chuẩn bị đồ ăn cho tôi! Phải là một đống thật nhiều thật nhiều mới được!”
“Tiểu Hầu, cậu tỉnh rồi à!” Anh Hạo vui mừng reo lên,
“Cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?”
“Tôi cảm thấy tuyệt vời luôn ấy!” Phong Hầu siết chặt nắm tay, giơ hai tay lên trời,
“Tôi cảm thấy bây giờ tôi có thể ăn nguyên một con bò!”
“Tốt quá tốt quá!” Anh Hạo mừng rỡ liên hồi,
“Phong tiểu thư đúng là thần y. Tối qua làm cho cậu một lượt xoa bóp rồi châm cứu, sáng nay cậu đã có thể tự ngồi dậy và thèm ăn rồi!”
“Mau ăn sáng đi, ăn xong uống thuốc mà Phong tiểu thư kê cho cậu, chắc chắn sẽ mau chóng khỏi hẳn…”
Trên đầu Phong Hầu lúc này như xuất hiện một loạt dấu hỏi chấm:
“Phong tiểu thư? Phong tiểu thư nào?”
Anh Hạo: “Là em gái của cậu — Tiểu Chỉ đó…”
“Gì cơ? Tiểu Chỉ đến rồi à?!”
Đôi mắt Phong Hầu trợn to, giây sau liền bật dậy khỏi giường, nắm lấy vai Anh Hạo mà lắc điên cuồng:
“Tiểu Chỉ đâu? Em ấy ở đâu? Mau nói mau nói mau nói——”
Anh Hạo còn chưa kịp định thần:
“Tiểu Chỉ… ờ, Phong tiểu thư đang ở nhà hàng dưới lầu, đang ăn sáng…”
Trước mắt lóe lên một cái.
Phong Hầu đã biến mất.
Anh Hạo vội vàng chụp lấy áo khoác, đuổi theo ra ngoài:
“Này này! Cậu vẫn còn mặc đồ ngủ đó! Cẩn thận cảm lạnh!”
Phong Hầu một mạch lao ra đến trước thang máy, thấy thang đang dừng ở tầng trệt, liền dứt khoát chạy theo lối cầu thang bộ.
Dù sao khách sạn này cũng chỉ có 5 tầng, mà nhà hàng thì ở tầng hai, xuống cũng không xa.
Quả thật anh chạy rất nhanh xuống được tầng hai.
Nhưng do bị bệnh hơn chục ngày, mấy hôm nay ăn uống kém, thể lực suy giảm, nên chạy từ tầng 5 xuống tầng 2 khiến anh thở không ra hơi.
Thế nhưng vừa xuống đến nơi, ánh mắt anh lập tức nhìn thấy cô gái ngồi ở góc phòng ăn — Phong Chỉ.
Anh phấn khích đến mức vung tay múa chân:
“Tiểu Chỉ——!”
“Tiểu Chỉ, em đến rồi——!”
“Hu hu hu, anh nhớ em quá——!”
Anh không chút do dự lao qua giữa các bàn ăn, lảo đảo chạy về phía góc phòng.
Toàn bộ thực khách trong nhà hàng đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn—
Nhìn người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ ngủ lao về phía mỹ nhân ở góc phòng…
Sau đó “bịch” một tiếng —
Anh ngã sấp mặt ngay dưới chân của đại mỹ nhân ấy.