“Tiểu Chỉ?”
“Hu hu hu, đúng là em rồi! Anh biết mà, biết rằng em vẫn yêu thương anh trai lắm, biết anh bệnh nên mới lặn lội đến nơi hoang vu lạnh giá, chẳng có gì ngoài gió và tuyết, đến cả gấu trúc cũng muốn tự tử vì buồn… chỉ để khám bệnh cho anh…”
“Anh cảm động lắm, hu hu hu…”
Phong Hầu vừa khóc vừa cố gắng ngồi dậy.
Nhưng khổ nỗi, anh quá yếu, tay chân cử động được vài cái liền mềm oặt ra.
Thế là anh quyết định nằm bẹp luôn, hai tay ôm chặt lấy chân của Phong Chỉ, khóc rấm rứt:
“Tiểu Chỉ, em thật là tuyệt vời!”
“Em chính là tiên nữ hạ phàm, đến cứu vớt người phàm trần sắp c.h.ế.t đuối là anh đây, hu hu hu…”
Bên ngoài trời tuyết trắng xoá, tết Nguyên Đán cũng đang cận kề.
Khách sạn nhỏ ở vùng ngoại ô, thuộc một khu danh thắng chẳng mấy ai biết đến, đã được đoàn làm phim bao trọn. Ngoài thành viên trong đoàn thì không còn khách nào khác.
Lúc này trong nhà hàng, tất cả đều là người của đoàn phim đang ăn sáng.
Mọi người trố mắt nhìn, không dám tin vào mắt mình:
Một người đàn ông mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù, nằm rạp dưới đất, ôm chân một mỹ nữ mà vừa khóc vừa dính nước mũi…
Đây thật sự là Phong Hầu?
Minh tinh nam nổi tiếng trong giới giải trí, đẹp trai, con nhà giàu, bình thường thì tự luyến, yếu ớt, quay phim một tí đã than khổ than mệt, lại có thể có bộ dạng thế này sao?
Phong cách “ở nhà” và “trên truyền hình” này… khác biệt quá sức chịu đựng!
Nhưng ở một bàn gần đó, Đạo diễn Chu Tinh Tinh nhìn thấy cảnh tượng ấy liền đập đùi phấn khích:
“Đúng rồi đúng rồi! Chính là như vậy đó!”
“Ánh mắt này! Biểu cảm này! Hành động này! Chi tiết này! Tất cả đều hoàn hảo!”
“Chính là cái hiệu quả tôi đang tìm kiếm!”
“Mau! Quay lại ngay lập tức!”
Người quay phim đã theo anh nhiều năm ngồi ngay bên cạnh. Vừa nghe xong liền vớ lấy máy quay, lao tới, bật máy, nằm rạp xuống đất quay cận cảnh Phong Hầu.
Còn Phong Hầu?
Trong mắt anh giờ chỉ có Phong Chỉ.
Không ai khác, không thấy máy quay, không thấy ánh nhìn soi mói xung quanh.
“Tiểu Chỉ… thấy em là anh khỏi bệnh luôn rồi… cực khổ cho em quá…”
Phong Chỉ cố gắng rút chân ra, nhưng Phong Hầu ôm quá chặt.
Cô chỉ đành cúi đầu nhìn xuống, gương mặt đầy chê bai:
“Đây là chỗ đông người đấy. Mau đứng dậy, nằm lăn ra đất mà khóc như vậy còn ra thể thống gì?”
“Không đứng dậy đâu!” Phong Hầu ôm chân lăn qua lộn lại:
“Anh đã mấy tháng chưa được về nhà, cũng chưa gặp được em… Anh vui lắm! Kích động lắm! Hạnh phúc lắm! Cảm động lắm!”
“Anh muốn khóc!”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Anh muốn để cả thế giới biết rằng em gái của anh yêu anh nhiều đến mức nào!”
“Hu hu hu…”
Mọi người xung quanh nhìn anh giở trò lăn lộn ăn vạ mà chẳng biết nên quay mặt đi hay tiếp tục nhìn.
Không đành lòng quay đi.
Vì cảnh tượng này thật sự quá buồn cười, nhưng cũng có chút cảm động và ghen tị.
Phong Chỉ sầm mặt, cầm đũa gõ một cái lên đầu anh:
“Nếu còn không buông chân và đứng dậy, em sẽ nổi giận đấy.”
Phong Hầu ngước lên, quan sát kỹ gương mặt cô.
Thấy vẻ mặt đó không phải nói đùa, cuối cùng mới luyến tiếc buông chân ra, vịn vào ghế từ từ bò dậy, ngồi xuống bên cạnh cô.
Ngồi xuống rồi, anh mới dần bình tĩnh lại.
Dùng tay vuốt lại tóc, chỉnh lại cổ áo, kéo kéo áo ngủ, ngồi thẳng lưng lên, cười híp mắt:
“Tiểu Chỉ à, anh ngồi ăn sáng với em nhé. Anh cảm thấy giờ có thể ăn nguyên một con bò luôn đó.”
Phong Chỉ liếc anh:
“Anh vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, chỉ được ăn mấy món dễ tiêu hóa thôi.”
“Cháo gà, sữa tươi, mì nước rau xanh, táo. Bữa sáng anh chỉ được ăn mấy món này.”
“Ăn xong thì nhớ uống thuốc. Thuốc em để ở tủ đầu giường rồi.”
“Buổi trưa thì ăn thanh đạm chút: cá hấp, rau xanh, đậu phụ, bánh bao là được.”
Phong Hầu gật đầu ngoan ngoãn:
“Vâng, anh nghe lời em hết!”
Vừa nói xong, Annie liền mang tới đúng mấy món vừa được “chỉ định” đặt ngay trước mặt Phong Hầu:
“Anh Hầu, đồ ăn đều còn nóng đấy, mau ăn đi.”
Phong Hầu vừa cầm đũa lên, Anh Hạo cũng chạy tới, mang theo áo khoác của anh, đích thân khoác lên người.
Trong khi Phong Hầu ăn sáng, những người khác lại cùng nhau xem lại đoạn video mà quay phim vừa ghi hình ban nãy.
Ai nấy liên tục gật gù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không thể không thừa nhận—
Phong Hầu khi nũng nịu trước mặt em gái, vừa buồn cười, vừa tự nhiên, lại rất có thần thái riêng biệt.
Không hề có cảm giác đang “diễn hài”, mà đúng là lộ ra bản chất, mang hơi hướng rất giống những bộ phim hài kinh điển mà Chu Tinh Tinh từng đóng thuở xưa.
Ngay cả các lão ảnh đế, những diễn viên gạo cội trong đoàn, cũng bắt đầu nhìn Phong Hầu bằng con mắt khác.
Không còn ai cho rằng anh chỉ là “bình hoa di động”, cũng chẳng ai nghi ngờ con mắt tuyển vai của đạo diễn Chu nữa.
Nếu Phong Hầu có thể tái hiện được cảm xúc chân thực như vậy trong phim, bộ phim này chắc chắn sẽ vừa thắng chuyên môn, vừa thắng phòng vé!
Sau khi Phong Chỉ ăn sáng xong, đạo diễn Chu chủ động bước tới:
“Phong tiểu thư, không biết cô có hứng thú tham gia phim ảnh không?”
Phong Chỉ lắc đầu, thẳng thắn:
“Không hứng thú.”
Đạo diễn Chu không nản, tiếp tục hỏi:
“Vậy… cô có thể ở lại đoàn phim thêm một thời gian không? Tôi để ý thấy, chỉ cần có cô ở đây, Tiểu Hầu liền bộc lộ cảm xúc rất mãnh liệt, diễn xuất cũng tự nhiên và xuất thần hơn hẳn.”
“Ảnh hưởng mà cô mang lại cho cậu ấy, không ai có thể thay thế được.”
Phong Chỉ liếc nhìn Phong Hầu đang vùi đầu ăn sáng, nghĩ một lúc rồi đáp:
“Tôi không có thời gian ở lại phim trường đâu. Nếu anh hai tôi thật sự cần người giám sát, các anh có thể in một cái standee toàn thân của tôi, đặt cạnh để ‘nhìn chằm chằm’ vào anh ấy.”
“Nếu anh ấy lười biếng, trốn việc hay làm việc thiếu chuyên nghiệp, cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ mắng cho một trận.”
Đạo diễn Chu vỗ đùi:
“Ý tưởng này quá tuyệt!”
“Vậy thì phiền Phong tiểu thư tạo dáng chụp giúp chúng tôi mấy kiểu ảnh với biểu cảm khác nhau, để làm thành nhiều standee theo tình huống nhé!”
Anh Hạo cũng chen vào, nhiệt tình bổ sung:
“Tôi thấy nên in thêm cả mẹ của Tiểu Hầu nữa. Mẹ cậu ấy là fan ruột của đạo diễn Chu, mà Tiểu Hầu thì lại rất yêu mẹ mình. Nếu có hình mẹ đứng giám sát bên cạnh, đảm bảo cậu ấy chẳng dám lười biếng!”
Đạo diễn Chu gật gù, xoa cằm:
“Hay hay, chụp hết, chụp tất cả!”
Thế là, trong hai ba ngày Phong Hầu tiếp tục dưỡng bệnh, Phong Chỉ đã phối hợp cùng đoàn phim chụp một loạt ảnh dùng để làm standee.
Từ vẻ mặt tươi cười dễ thương, mặt lạnh nghiêm khắc, dữ tợn như bà chằn, cho đến tay cầm hoa, tay cầm roi… đủ phong cách.
An Như Mộng, mẹ của Phong Hầu, cũng hết sức phối hợp, gửi cho đoàn phim nhiều bức ảnh với các biểu cảm, tư thế khác nhau để làm thêm standee giám sát.
Trong thời gian đó, còn xảy ra một chuyện khác.
Thấy Anh Hạo và Phong Chỉ đều bận rộn, Annie chủ động đề nghị:
“Mọi người cứ lo việc đi, để tôi chăm sóc Anh Hầu. Tôi nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt!”
Phong Chỉ lập tức phất tay từ chối:
“Không được. Lần trước anh hai tôi bị sốt, cô thể hiện rõ là không có chút kiến thức nào về chăm sóc người bệnh. Tôi không yên tâm giao anh ấy cho cô.”
Annie mặt đỏ bừng, cố gắng biện hộ:
“Tôi… tôi có thể học mà!”
Phong Chỉ lạnh nhạt đáp:
“Anh hai tôi bệnh bao nhiêu ngày rồi, bác sĩ chắc chắn đã dặn dò cô rất nhiều điều cần lưu ý. Nhưng cô chẳng nhớ, cũng chẳng làm theo. Tôi vẫn không thể tin tưởng cô.”
“Tôi… tôi lần này nhất định sẽ cố nhớ kỹ…” Annie nhỏ giọng cầu xin.
Phong Chỉ lại nhìn cô ta bằng ánh mắt dứt khoát:
“Hiện giờ anh hai tôi đã đỡ hơn nhiều, có thể tự lo cho bản thân. Không cần cô ở cạnh nữa. Còn lần trước tôi nhắc cô canh giờ rút kim, mà cô lại mải mê nhắn tin với người khác, quên bẵng thời gian, cô thật sự quá thiếu trách nhiệm.”
Annie còn định nói gì thêm, nhưng Phong Chỉ đã xoay người nhìn sang Phong Hầu, thẳng thắn đề nghị:
“Em thấy chuyên viên trang điểm của anh không đáng tin. Em đề nghị anh nên thay người.”
Annie há hốc mồm, suýt nữa không tin nổi vào tai mình.
Cô ta và người phụ nữ này không hề có thù oán, thậm chí là lần đầu tiên gặp mặt… vậy mà đối phương lại dám nói thẳng như vậy?!
Thật quá đáng!
Quá vô lý!
Cô ta quay đầu nhìn Phong Hầu, định mở miệng phản bác…
Thì Phong Hầu đã lên tiếng trước:
“Ồ, vậy à? Nếu Tiểu Chỉ đã không thích Annie, thì anh đổi người thôi.”
Anh quay sang Annie, mặt không chút cảm xúc:
“Annie này, tôi sẽ trả lương cả năm cho cô, thêm một trăm vạn tiền bồi thường. Chúng ta chính thức chấm dứt hợp đồng. Cô thu dọn hành lý, hôm nay về nhà đi nhé.”