“Lúc mẹ phát hiện Phong Mang có người phụ nữ khác bên ngoài và quyết định ly hôn, trùng đúng vào mùa hè,” An Như Mộng nhìn ba cậu con trai lớn, chậm rãi nói, “Khi đó Tiểu Cương sắp thi đại học, Tiểu Hầu chuẩn bị thi vào cấp ba và thi năng khiếu, còn Tiểu Tước sắp bước vào kỳ thi chuyển cấp đầu tiên.”
“Nếu lúc đó các con biết cha các con có người thứ ba bên ngoài, lại còn ép mẹ từ bỏ quyền nuôi bốn đứa con, nhất định các con sẽ nổi xung với ông ấy.”
“Nhưng kết quả sẽ thế nào?”
“Các con khi đó vẫn còn là những đứa trẻ, hoàn toàn không phải là đối thủ của Phong Mang, càng không thể thay đổi được quyết định của ông ấy. Ngược lại, còn có thể ảnh hưởng đến việc học và tương lai của chính mình.”
“Còn mẹ lúc đó thì sao? Ông bà ngoại các con đã qua đời, mẹ không còn người thân nào bên nhà mẹ đẻ. Công ty do ba mẹ của mẹ sáng lập cũng đã rơi vào tay Phong Mang, trở thành Tập đoàn Phong thị.”
“Ước mơ của mẹ là trở thành cô giáo mầm non, hồi đại học mẹ học ngành giáo dục. Mẹ chưa bao giờ hứng thú với chuyện kinh doanh hay quản lý công ty, cũng chưa từng tham gia điều hành Tập đoàn Phong thị, càng không có mối quan hệ hay tiếng nói gì trong công ty.”
“Trong công ty chỉ còn vài vị trưởng bối là chiến hữu cũ của ông ngoại các con là đứng về phía mẹ. Nhưng sức họ không đủ để đối đầu với Phong Mang.”
“Khi ấy, mẹ thực sự không có đủ năng lực để bảo vệ và mang các con đi. Điều duy nhất mẹ có thể làm, là dốc hết sức giành lấy quyền nuôi dưỡng Tiểu Chỉ.”
“Tiểu Cương, Tiểu Hầu, Tiểu Tước à… mẹ đã liều mạng để giành lấy quyền nuôi Tiểu Chỉ, không phải vì mẹ thiên vị hay yêu thương con bé hơn các con,” giọng bà nghẹn lại, “mà là vì ở nhà họ Phong, các con còn có cha và bà nội quan tâm, yêu thương. Nhưng Tiểu Chỉ thì chẳng có ai cả.”
“Trước khi Tiểu Chỉ chào đời, mẹ đã dành tất cả tình yêu của mình cho ba các con.”
“Sau khi Tiểu Chỉ ra đời, lại không được cha ruột và bà nội chấp nhận, mẹ buộc phải yêu thương con bé gấp đôi để bù đắp cho nỗi thiệt thòi vì thiếu vắng tình cha.”
“Để Tiểu Chỉ không phải đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của cha ruột và bà nội, mẹ cố gắng không để con bé về nhà họ Phong quá sớm, sợ rằng con sẽ bị tổn thương khi còn quá nhỏ.”
“Vì mẹ không thể chu toàn mọi thứ, nên đành phải giảm bớt thời gian ở bên cạnh các con… mẹ xin lỗi…”
“Mẹ ơi…” mấy đứa trẻ lại bật khóc nức nở “Dù lúc nhỏ chúng con thường vì nhớ mẹ mà lén khóc, nhưng thật lòng chúng con vẫn thấy mình rất hạnh phúc…”
“Chúng con là những đứa trẻ hạnh phúc, mẹ chưa từng có lỗi với chúng con…”
“Còn nữa,” An Như Mộng tiếp lời, “mẹ hy vọng các con có một tuổi thơ và thời niên thiếu tuy không hoàn hảo nhưng vẫn ngập tràn niềm vui.”
“Mẹ không muốn các con bị buộc phải chọn đứng về phía cha hay mẹ.”
“Mặc dù lúc đó cha các con đối xử không tốt với mẹ và Tiểu Chỉ, nhưng ông ấy rất coi trọng các con. Từ ăn ở đến học hành, ông ấy đều dành cho các con điều kiện tốt nhất.”
“Bắt một đứa trẻ chưa thành niên phải chọn giữa cha và mẹ, chọn mẹ thì mất cha, chọn cha thì thấy có lỗi với mẹ, điều đó quá tàn nhẫn với bất kỳ đứa trẻ nào.”
“Cha mẹ khi yêu nhau, kết hôn, sinh con, chẳng hề hỏi ý kiến con cái. Vậy thì tại sao khi ly hôn lại bắt con cái phải lựa chọn, bắt chúng phải gánh chịu hậu quả vì lỗi lầm của người lớn?”
“Mẹ chỉ cần đặt mình vào vị trí của các con để nghĩ thử, đã thấy nghẹt thở rồi.”
“Vì vậy, mẹ quyết định giấu sự thật, chờ đến khi các con lớn, đủ độc lập và vững vàng rồi mới nói cho biết, để các con tự mình đ.á.n.h giá và lựa chọn.”
Bà nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của từng đứa con:
“Dù điều đó có thể khiến các con đau lòng, thậm chí bối rối, khó hiểu, nhưng như vậy vẫn còn tốt hơn là để các con phải gánh chịu nỗi đau khi còn quá nhỏ.”
“Còn nữa, mẹ tin rằng dù sau này Phong Mang có cưới người phụ nữ đó, ông ấy cũng sẽ không để cô ta ức h.i.ế.p các con. Nhưng nếu các con cứ cố tình chống đối, thì chưa chắc ông ấy sẽ còn bao dung.”
“Vì thế, mẹ mới không nói cho các con biết việc cha các con ngoại tình trong hôn nhân, để tránh cho các con nảy sinh mâu thuẫn, xung đột, không thể yên tâm học hành.”
“Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất là…” baf khẽ mỉm cười, đôi mắt ngấn lệ ánh lên sự dịu dàng và kiên định “mẹ luôn tin rằng, dù không có mẹ bên cạnh, các con của mẹ nhất định vẫn sẽ trưởng thành tốt.”
“Dù giữa chúng ta có từng hiểu lầm, thậm chí làm tổn thương nhau, thì cũng sẽ có một ngày, chúng ta hóa giải mọi oán giận, hàn gắn lại như chưa từng có vết nứt.”
“Giống như bây giờ vậy.”
“Mẹ ơi ——” bọn trẻ lại ào ào ôm lấy An Như Mộng, khóc nức nở.
An Như Mộng có lẽ cũng đã mệt, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ để mặc các con ôm lấy mình mà khóc.
Phong Chỉ đã lắng nghe rất lâu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe đến đây, cô lại phồng má lên lần nữa, cầm một chai nước, mở nắp, đưa đến trước mặt mẹ:
“Các anh ôm mẹ lâu như vậy, mẹ đổ mồ hôi rồi, thở cũng không nổi nữa, cứ tiếp tục thế này mẹ bệnh thì sao?”
Đám con mới giật mình buông mẹ ra, sau đó vội vàng quay người lau nước mắt một cách lúng túng.
An Như Mộng nhận lấy chai nước, uống gần nửa chai rồi bước đến trước mặt Phong Cương, ôm chầm lấy anh thật chặt:
“Những năm mẹ không có ở nhà, con đã luôn che chở cho hai em… vất vả cho con rồi.”
Yết hầu Phong Cương khẽ động, đôi mắt đỏ hoe suốt từ nãy đến giờ cuối cùng cũng trào ra giọt nước mắt.
“Mẹ ơi… con xin lỗi, con thật sự xin lỗi…”
“Hồi nhỏ con quá kém cỏi, chẳng hiểu chuyện gì cả, đã hiểu lầm mẹ… cũng hiểu lầm Tiểu Chỉ… con không bảo vệ được hai người… con xin lỗi…”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Nhưng con đã bảo vệ được hai đứa em trai.” An Như Mộng nhẹ nhàng vuốt má anh, “Những năm mẹ vắng nhà, con đã chăm sóc Tiểu Hầu và Tiểu Tước, chắc chắn đã phải cố gắng rất nhiều.”
“Năm ấy khi mẹ rời Minh Thành, mẹ lặng lẽ dặn con phải chăm sóc hai em, không để chúng đi sai đường, phải tôn trọng sở thích và nguyện vọng của chúng, cố gắng đừng để chúng xung đột với gia đình.”
“Con đã làm được rồi.”
“Và con còn trở thành Tổng giám đốc Tập đoàn Phong thị.”
“Mẹ rất tự hào về con.”
Đó chính là lời hứa và bí mật năm xưa giữa bà và Phong Cương.
Bà phụ trách chăm sóc Tiểu Chỉ, còn Phong Cương sẽ chăm sóc hai đứa em trai.
Từ nhỏ Phong Cương đã là một đứa trẻ xuất sắc. Chính tay bà đã nuôi dạy con đến năm sáu tuổi, thông minh, chín chắn, trầm tĩnh, có hoài bão. Hầu như bà chưa bao giờ phải lo lắng vì anh.
So với anh thì…
Phong Hầu là học sinh kém, không thích học hành, nhưng lại có năng khiếu nghệ thuật, thích làm đẹp, mê ca hát nhảy múa, tính tình nũng nịu, có chút ương bướng. Từ nhỏ anh đã rất được con gái yêu thích, bản thân cũng luôn cho rằng mình là minh tinh.
Phong Tước thì thành tích học tập tạm ổn, dạng cố gắng thì sẽ đủ điểm qua môn. Nhưng từ nhỏ đã rất mê thể thao, phản xạ nhạy bén, ước mơ trở thành ngôi sao bóng rổ hoặc tennis.
Lúc ba anh em còn nhỏ, Phong Mang vẫn khá hài lòng với Phong Cương. Nhưng ông lại rất không vừa ý với thành tích học tập của Phong Hầu và Phong Tước, thường xuyên chỉ trích, thậm chí ép buộc hai người họ từ bỏ sở thích cá nhân để tập trung vào việc học.
Đặc biệt là trong những năm An Như Mộng không có ở nhà, Phong Hầu và Phong Tước vì sở thích mà xung đột với cha không ít, có lúc còn đòi bỏ nhà ra đi.
Chính Phong Cương đã nói với cha:
“Tập đoàn Phong thị sau này con sẽ kế thừa. Con nhất định sẽ trở thành người thừa kế ưu tú, không kém gì cha. Còn Tiểu Hầu và Tiểu Tước, xin hãy để chúng nó phát triển theo nguyện vọng của mình, đừng ép buộc chúng nó nữa.”
Vì thành tích học tập của anh quá xuất sắc, Phong Mang đã đồng ý điều kiện ấy:
“Chỉ cần con quản lý được Tập đoàn Phong thị, ba sẽ cho phép hai đứa em theo đuổi lý tưởng riêng.”
Và Phong Cương đã làm được.
Thành công ngày hôm nay của Phong Hầu và Phong Tước, công lao của Phong Cương là không thể phủ nhận.
Đặc biệt là suốt nhiều năm, ba anh em cùng học ở một trường nội trú, gia đình không thể can thiệp được, mọi thứ đều dựa vào sự bảo vệ và dìu dắt của Phong Cương.
Dù xuất thân tốt, điều kiện gia đình tốt, cha mẹ lại không quản được, nhưng Phong Hầu và Phong Tước vẫn không bị sa ngã, không đi lầm đường, năm xưa, Phong Cương chẳng khác gì vừa làm anh, vừa làm cha, vừa làm mẹ.
“Giờ thì chúng con đã hiểu vì sao anh cả hồi nhỏ lại chăm sóc chúng con nhiều đến vậy rồi.” Phong Hầu xua tay, nói vẻ hóm hỉnh, “Sau này khi về già con sẽ phụng dưỡng anh cả.”
Phong Tước cũng đập tay vào ngực, lớn tiếng:
“Nếu sau này anh cả không cưới được vợ, con có thể cho anh cả nhận con trai con làm con nuôi cũng được. Nhưng con gái thì không, con gái phải để con tự nuôi.”