Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 233



Phong Cương trừng mắt lườm hai đứa em một cái, giọng không vui:

“Cút!”



“Ông đây không cần mấy đứa bận tâm chuyện đó.”



Phong Tước lầm bầm:

“Anh cả nóng tính như vậy, không biết có cô gái nào chịu nổi không nữa…”



Đông Đông và Bắc Bắc thì nhìn mẹ một cái, rồi lại quay sang nhìn Phong Chỉ, rối rít nói theo:

“Mẹ ơi mẹ ơi, sau này chúng con lớn cũng sẽ nuôi mẹ, chăm sóc mẹ!”



“Chị ơi chị ơi, sau này chị già rồi, chúng em cũng sẽ nuôi chị nha!”



An Như Mộng ôm chầm lấy hai đứa nhóc, cảm động nói:

“Con ngoan, cảm ơn hai đứa nhé, mẹ vui lắm.”



Phong Chỉ thì khoát tay, điềm nhiên đáp:

“Chị nghĩ chị sống được lâu hơn mấy người, chắc không cần ai nuôi đâu.”



Đám đàn ông lớn bé: “……”



Nghe thì đúng là chuyện tốt.

Nhưng sao trong lòng lại hơi… chua chát thế này?



Tóm lại, sau khi nói xong, cũng khóc xong, mọi người cuối cùng cũng ổn định lại cảm xúc.



Cả đoàn cùng nhau dọn dẹp lại ngôi nhà cũ thật sạch sẽ, rồi đi một vòng quanh đó, lắng nghe An Như Mộng kể về tuổi thơ của mình nơi đây, sau đó mới lên xe rời khỏi.



Điểm đến tiếp theo của họ là phòng thí nghiệm mà bà ngoại để lại.

Tại đây, họ tìm thấy loại tế bào tạo m.á.u có tiềm năng chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh thiếu m.á.u bất sản, và mang chúng đến Minh Thành.



Tại sao lại đến Minh Thành?



Vì trước đó Phong Chỉ đã thỏa thuận với Sa Tuyệt: loại tế bào này, dù là công nghệ do bà ngoại cô để lại thì cũng sẽ tính là cổ phần kỹ thuật đầu tư vào công ty Tương Lai Y Dược, và phải giao cho công ty này tiếp tục nghiên cứu phát triển.



Nếu sau này kết quả cho thấy loại tế bào này thực sự hiệu quả và được đưa ra thị trường, thì mẹ cô sẽ được chia phần trăm lợi nhuận.



Sa Tuyệt vốn dĩ cũng muốn cùng cô quay lại nơi An Như Mộng từng sống để ôn lại quá khứ, nhưng công việc quá bận, không thể sắp xếp được thời gian, đành tạm gác lại.



Lần này, nghe tin cả nhà Phong Chỉ đến Minh Thành, anh đích thân lái xe đến đón.



Vừa thấy Sa Tuyệt, Phong Chỉ đã cười tươi vẫy tay:



“Thầy Sa, lâu quá không gặp!”



Sa Tuyệt cười rạng rỡ, mở rộng hai tay:

“Lâu vậy rồi mới gặp, không ôm cái sao được?”



“Ồ ồ, được chứ được chứ.” Phong Chỉ chẳng chút do dự, vươn tay ôm lấy anh một cái, rồi lại vươn tay xoa đầu anh:

“Thầy Sa phải nhớ nghỉ ngơi nữa nha, đừng vì bận quá mà sinh bệnh đấy.”



Sa Tuyệt cúi người, hơi nghiêng đầu để cô xoa đầu, gương mặt rạng rỡ cảm động:

“Cảm ơn Tiểu Chỉ đã quan tâm.”



“Chỉ cần có em quan tâm, dù anh có c.h.ế.t cũng phải sống lại.”



Phong Chỉ bật cười khanh khách:

“Thầy Sa nói chuyện khoa trương quá rồi!”



Sa Tuyệt đáp tỉnh bơ:

“Khoa trương gì chứ, anh thật lòng đấy.”



Ba anh em Phong Cương nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng hơi có chút khó nói nên lời:

“……”



Tiểu Chỉ ở bên Sa Tuyệt lại có thể như vậy sao?



Như một cô gái bình thường, thậm chí còn biết đùa, biết trêu ghẹo…

Vậy mà khi ở cạnh họ thì chẳng thấy chút biểu cảm mềm mại nào cả…



Đông Đông và Bắc Bắc mỗi đứa ló đầu từ phía sau An Như Mộng, đôi mắt to tròn đảo quanh nhìn Sa Tuyệt, nói líu lo:



“Anh là anh rể trong truyền thuyết đúng không?”



“Nhìn cũng được đó, tạm gọi là xứng với chị em.”



Bây giờ bọn trẻ đều rất thông minh, biết rõ tuyệt đối không thể đắc tội với Phong Chỉ, nên mở miệng là “chị ơi”, ngọt như rót mật. Người chị thích, chúng tất nhiên cũng không dám vô lễ.



“Ánh mắt không tồi.” Sa Tuyệt liếc mắt một vòng, ánh nhìn dừng lại trên hai đứa nhỏ, “Hai đứa phải cố gắng nhiều hơn nữa, cố mà xứng với chị của mình.”



Đông Đông và Bắc Bắc bĩu môi, có chút không phục, nhưng cũng không dám phản bác.



Sa Tuyệt kéo cửa xe:

“Tiểu Chỉ, dì An, mời hai người lên xe. Cháu đã chuẩn bị bữa tối rồi.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đông Đông và Bắc Bắc reo lên một tiếng, nhảy vọt vào khoang sau:

“Xe của anh rể vẫn là xịn nhất!”



“Gấp trăm lần xe của anh cả!”



Phong Cương: “Sau này cấm hai đứa lên xe của anh.”



Phong Chỉ cũng định leo vào khoang sau.



Nhưng An Như Mộng nhanh tay hơn, chen vào trước rồi đóng cửa cái rụp:

“Tiểu Chỉ à, chỉ cần là Tiểu Tuyệt lái xe, con nhất định phải ngồi ghế phụ cạnh tài xế.”



“Còn nữa, con tuyệt đối không được nhường chỗ này cho ai khác.”



Trên đầu Phong Chỉ xuất hiện hàng loạt dấu chấm hỏi:

“Tại sao ạ?”



Sa Tuyệt cười mỉm:

“Vì anh chỉ muốn người ngồi cạnh là em thôi. Nếu không phải em ngồi cạnh, anh sẽ thấy cô đơn.”



“Nếu người ngồi bên cạnh là người khác, anh sẽ nổi giận.”



Phong Chỉ gật đầu:

“Ra là vậy, được rồi, em nhớ rồi.”



Sa Tuyệt nói tiếp:

“Nếu là em lái xe, anh cũng hy vọng người được ngồi bên em chỉ có mình anh.”



“Nếu chỗ đó bị người khác ngồi mất… anh sẽ ghen.”



Phong Chỉ liếc anh một cái, hơi tò mò hỏi:

“Thế nếu ghen, thầy sẽ làm gì? Đánh người hả?”



“Không không không, đ.á.n.h người là sai rồi.” Sa Tuyệt lắc đầu, rất chân thành nói:

“Nếu em để người khác ngồi cạnh, anh sẽ tự kiểm điểm bản thân, có phải do anh không đủ đẹp trai, hay mùi trên người khó ngửi, hay giọng nói không đủ dịu dàng khiến em chán ghét.”



“Ha ha ha…” Phong Chỉ bật cười vui vẻ, đưa tay xoa đầu anh, “Thầy Sa đẹp trai đủ rồi, không ai đẹp trai hơn anh đâu.”



Cô nghiêng đầu lại gần, hít hít người anh rồi gật đầu hài lòng:

“Người thầy Sa có mùi thơm mát dễ chịu, không hề khó ngửi.”



“Còn giọng nói thì cũng không có vấn đề gì cả.”



Cô vỗ vỗ vào n.g.ự.c anh:

“Thầy Sa đừng lo, sau này chỉ cần em lái xe, chỗ ghế phụ này nhất định để dành cho anh.”



Sa Tuyệt đưa ngón út ra:

“Móc ngoéo, treo lên, trăm năm không được đổi!”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn



Bây giờ Phong Chỉ cũng đã hiểu câu đó nghĩa là gì, liền ngoéo tay với anh.



Phong Hầu bên cạnh đang c.ắ.n khăn tay, ghen đến mức sắp c.ắ.n thủng khăn luôn rồi.



“Trời sắp tối, anh đói sắp c.h.ế.t rồi, mau lên đường thôi!”



Anh hét lớn, phịch một cái ngồi vào ghế phụ:

“Đói c.h.ế.t anh thì không sao, nhưng không thể để mẹ đói được!”



Mọi người lúc này mới tản ra, lên xe riêng, cùng nhau đến nhà hàng mà Sa Tuyệt đã đặt trước.



Mùa hè đã chính thức bắt đầu.



Bữa tối mà Sa Tuyệt chuẩn bị đều là những món tươi mới, thanh đạm, dễ tiêu hoá. Ai cũng ăn rất hài lòng.



Chỉ có điều, Phong Chỉ dù ăn khá nhiều nhưng suốt bữa gần như không nói gì, cứ như đang đắm chìm trong suy nghĩ.



Sa Tuyệt ân cần hỏi:

“Tiểu Chỉ, em đang có tâm sự à?”



Phong Chỉ liếc nhìn anh, bỗng đặt đũa xuống, nghiêm túc nói:

“Mẹ em rất thích trẻ con, em muốn sinh thật nhiều con với thầy Sa để mẹ có bạn chơi.”



“Khụ, khụ khụ khụ——”



Mấy anh em nhà họ Phong hoặc là nghẹn thức ăn trong cổ, hoặc là suýt làm rơi đũa, ai nấy đều mang vẻ mặt bị sốc nặng.



Ngay cả An Như Mộng cũng mở to mắt, miếng thịt kho tàu gắp đến miệng cũng quên bỏ vào.



Chỉ có Sa Tuyệt là ngón tay hơi run một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười:



“Tiểu Chỉ muốn sinh con với anh, không chỉ là vinh hạnh của anh, mà còn là ước mơ của anh.”



Anh đặt đũa xuống, nghiêng người, nắm lấy tay cô:

“Dù em muốn sinh bao nhiêu đứa, anh cũng ủng hộ. Hơn nữa, Tương Lai Y Dược đang nghiên cứu tử cung nhân tạo, có thể chỉ vài năm nữa thôi, phụ nữ sẽ không cần phải chịu đau đớn và nguy hiểm khi sinh con nữa.”



“Ừm.” Phong Chỉ gật đầu, “Nghe nói nuôi con rất vất vả, trẻ con bình thường ba tuổi mới vào mẫu giáo. Vậy chúng ta ba năm sinh một đứa, để mỗi ngày mẹ đều có trẻ con để chơi.”