Ba năm sinh một đứa?
Ba anh em nhà họ Phong nghe xong mà trong lòng vừa đau vừa hoảng.
Tiểu Chỉ mới về nhà được bao lâu chứ?
Sao mới chớp mắt đã nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con, sống với người đàn ông khác rồi?
Chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy sụp đổ…
Phong Cương hắng giọng hai tiếng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:
“Tiểu Chỉ à, bọn anh tất nhiên rất vui nếu em gả cho một người đàn ông tốt, sinh những đứa trẻ đáng yêu, để nhà cửa luôn rộn ràng tiếng cười…”
“Nhưng em vẫn chưa đủ 21 tuổi, dù đã là người trưởng thành, nhưng vì em mới rời khỏi nơi đặc biệt, nói thẳng ra thì vẫn còn rất non nớt như một đứa trẻ.”
“Cho nên… chuyện sinh con, có thể… hoãn vài năm được không?”
“Đúng đúng!” Phong Tước lập tức phụ họa, “Đông Đông và Bắc Bắc nghịch ngợm như vậy, mỗi ngày đã khiến mẹ mệt nhoài, chắc ít nhất ba năm năm nữa vẫn còn làm mẹ lo.”
“Tiểu Chỉ à, em đừng vội sinh con, chờ khi nào hai đứa kia không còn khiến mẹ lo lắng nữa rồi hẵng sinh.”
“Anh mới nghịch ngợm! Anh mới làm mẹ lo!” Đông Đông và Bắc Bắc lập tức trừng mắt với Phong Tước, lén đá anh mấy cú dưới gầm bàn, giận dữ phản bác:
“Anh lớn vậy rồi mà còn ngây ngô trẻ con, còn dám nói bọn em!”
“Đúng đó! Cả nhà này người ngây thơ nhất là anh đấy! Không chỉ khiến mẹ lo mà còn khiến bọn em lo theo!”
Nói tới đây, hai đứa nhỏ liền nhào tới ôm lấy cánh tay của mẹ, giọng dẻo quẹo, mềm mềm, đáng yêu hết nấc:
“Mẹ ơi, chúng con vẫn còn nhỏ, vẫn cần mẹ chăm sóc mà. Mẹ đợi vài năm nữa rồi hãy bế cháu ngoại có được không?”
“Đến lúc đó chúng con sẽ giúp mẹ chăm cháu nha~”
Phong Hầu thì cố kìm nén cơn ghen với Sa Tuyệt, dè dặt nói:
“Tiểu Chỉ à, em mới đoàn tụ với mẹ chưa được bao lâu, nếu kết hôn thì phải chuyển đến sống với chồng, không thể ở cùng mẹ nữa…”
“Chuyện đó không sao.” Sa Tuyệt mỉm cười, “Sau khi Tiểu Chỉ kết hôn vẫn có thể tiếp tục sống với mẹ. Tôi sẽ chuyển đến sống cùng Tiểu Chỉ là được.”
Nói xong còn bổ sung thêm:
“Tiểu Chỉ ở đâu, tôi ở đó.”
Phong Hầu đổi sang chiếc khăn tay khác để tiếp tục cắn. Anh trừng mắt nhìn Sa Tuyệt đầy căm phẫn:
“Cậu xuống tay với một cô bé chưa đủ 21 tuổi, cậu không thấy áy náy à…”
Phong Chỉ vỗ tay một cái:
“Thầy Sa giỏi quá!”
An Như Mộng thì dịu dàng cười:
“Tiểu Chỉ à, con chỉ nên kết hôn khi thật sự muốn, và chỉ nên sinh con khi bản thân con thật sự muốn. Không phải vì mẹ thích trẻ con mà con phải sinh. Những đứa trẻ được sinh ra vì tình yêu và mong muốn thật lòng mới là những đứa trẻ hạnh phúc.”
Phong Chỉ “ồ” một tiếng, gật đầu:
“Vậy con sẽ nghiên cứu thật kỹ, xem nuôi con có đáng không.”
Nói đến đây, cô liếc sang Đông Đông và Bắc Bắc, rồi lắc đầu.
Mọi người: “……”
Khoan đã, ánh mắt đó, hàm ý rõ ràng quá rồi đấy?
Khóe miệng Đông Đông và Bắc Bắc cùng lúc trễ xuống, tức muốn khóc.
Hai đứa rõ ràng vừa dễ thương, vừa thông minh, có chỗ nào không tốt chứ?
Còn mấy chuyện trước đây, chẳng lẽ không cho trẻ con năm - sáu tuổi được phạm sai lầm rồi sửa đổi à?
Tức muốn c.h.ế.t mà không dám phản bác!
Dù sao thì, bữa ăn hôm đó cũng rất vui vẻ.
Ăn xong, Sa Tuyệt đưa cả nhà Phong Chỉ về biệt thự của anh nghỉ lại một đêm, hôm sau mới đưa mọi người trở về.
Căn biệt thự mới mà Phong Cương mua cho mẹ và các em cách biệt thự nhà họ Phong một khoảng khá xa, đến cả Đông Đông và Bắc Bắc cũng đã được chuyển sang học ở trường mẫu giáo gần nhà mới, hai bên gần như không còn cơ hội chạm mặt nhau.
Tuy nhiên, Phong Cương và Phong Mang vẫn cùng làm việc tại Tập đoàn Phong thị, vì vậy vẫn thường xuyên đối mặt.
Chuyện cha con bất hòa thì trong công ty ai cũng biết rõ.
Mỗi lần thấy hai người cùng xuất hiện, nhân viên đều hoảng loạn trong lòng, chỉ biết cầu nguyện: Cha con họ mà cãi nhau thì mình phải nghe ai?
Hai người cùng xuất hiện hoặc cùng ngồi trước mặt, mình phải chào ai trước? Phải rót nước cho ai trước?
Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ thấy đau đầu rồi…
Hôm nay.
Phong Mang và Phong Cương lại gặp nhau tại công ty.
Đây là lần đầu tiên họ gặp mặt kể từ khi Phong Cương dọn ra ngoài, tính ra đã hơn một tuần.
Phong Mang vốn còn ôm hy vọng rằng Phong Cương sẽ hối hận vì đã rời đi. Dù sao từ nhỏ Phong Cương vốn là người giàu tình cảm, hay lưu luyến quá khứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng vừa gặp mặt, hy vọng ấy liền tan biến —
Tinh thần của Phong Cương tốt đến đáng ngạc nhiên, cả người toát lên vẻ khí thế bừng bừng, sắc bén, quyết đoán, hoàn toàn không có chút gì giống người đang “sống không nổi” như ông tưởng tượng.
Hai người cùng bước vào thang máy.
Mặc dù đang là giờ cao điểm đi làm, nhưng không một nhân viên nào dám chen vào thang máy. Có người còn lén lút, nhanh tay nhấn nút đóng cửa, sợ hai vị sếp lớn sẽ gọi mình vào cùng đi.
Cửa thang máy đóng lại trơn tru, tách biệt hoàn toàn với đám nhân viên bên ngoài.
Bên trong thang máy, Phong Cương thản nhiên chào:
“Chào buổi sáng, Chủ tịch.”
Phong Mang đáp lại một tiếng “Ừ” rồi im bặt.
Phong Cương cũng không nói gì thêm.
Vài giây sau—
Phong Mang nhịn không được nữa:
“Mẹ con và Tiểu Hầu, Tiểu Tước… sống thế nào rồi?”
Phong Cương đáp nhạt:
“Họ sống rất tốt, không cần ba bận tâm.”
Câu đó khiến lòng Phong Mang như bị ai bóp nghẹn.
Mấy đứa con này đều là m.á.u mủ ruột thịt của ông. Bao nhiêu năm qua, ông dốc lòng nuôi dạy, vậy mà bây giờ lớn rồi, cánh đủ cứng, nói bỏ là bỏ, dọn ra ngoài sống hết. Còn để lại một bà già tính tình khó chịu ở lại, bắt ông sống cùng?
Thang máy sắp tới tầng văn phòng.
Ông ta vẫn cố tỏ ra bình thản mà mở lời:
“Ở nhà biệt thự rộng rãi, các con ở ngoài chắc chắn bất tiện, dọn về ở đi.”
“Bà nội các con cũng nói rồi, sau này sẽ không can thiệp vào tự do của các con nữa, cũng sẽ đối xử tử tế với mẹ và em gái các con, để họ cùng dọn về ở chung đi.”
Bà cụ thật sự nhớ cháu đến sốt ruột.
Gọi điện cho từng đứa thì không đứa nào bắt máy.
Ngày nào ở nhà cũng than vãn, kêu cô đơn, kêu buồn, kêu con cháu nhà họ Phong không thể tách rời tổ…
Phong Mang nghe mà cũng phiền.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Dạo này về nhà vài lần là lại bỏ đi sớm, đến bữa cơm cũng không muốn ăn cùng bà cụ.
Giờ đây, chính ông cũng bắt đầu nhớ cái cảm giác cả nhà cùng sống chung một mái nhà.
Phong Cương lạnh nhạt:
“Bọn con đâu có thiếu tiền, muốn sống biệt thự to cỡ nào mà chẳng được.”
“Nếu ba thấy nhà vắng quá, thì có thể cưới thêm vợ mới.”
Phong Mang nghẹn họng. Rất muốn c.h.ử.i cậu vài câu nữa.
Nhưng đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra.
Phong Cương bước ra trước, không cho ông cơ hội tiếp tục nói.
Hôm nay, Phong Mang họp hai cuộc, xử lý xong một đống văn kiện, rốt cuộc cũng tới giờ tan làm.
Nghĩ ngợi một lúc, ông vẫn bảo tài xế lái xe chở về biệt thự nhà họ Phong.
Dù tính cách bà cụ Phong khó ưa, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của ông, có thể là người thân duy nhất còn đồng hành trong những năm tháng sau này. Thỉnh thoảng vẫn nên về thăm, ăn bữa cơm.
Chỉ là—
Biệt thự nhà họ Phong hiện giờ thật sự rất lạnh lẽo.
Ông bước vào phòng khách.
Không thấy ai. Không biết bà cụ đã đi đâu.
Nhưng ông không hỏi, chỉ im lặng đi xuyên qua phòng khách, ra sân sau, định tản bộ một chút.
Sân sau có khá nhiều hoa cỏ.
Có cái là An Như Mộng trồng, có cái là Mai Đại trồng.
An Như Mộng thích những loài hoa thông thường như hồng, cúc, ngọc lan…
Mai Đại lại thích hoa quý hiếm, trồng không ít giống mẫu đơn và lan cao cấp.
Nhà họ Phong có thuê người làm vườn chuyên nghiệp, nên hoa cỏ đều phát triển rất tốt.
Nhìn những khóm hoa ấy, ông bất giác nhớ lại những ngày từng sống cùng An Như Mộng, Mai Đại, và mấy đứa nhỏ. Bất kể về sau quan hệ có tệ đến đâu, thì từng có một thời, họ sống rất hạnh phúc bên nhau, đó là sự thật.
Đang mải cảm khái.
Một đoạn nhạc vang lên là tiếng hát tiếng Anh còn hơi gượng gạo, phát âm chưa tròn nhưng giai điệu dễ nghe, hình như là bài hát của một nữ ca sĩ nhạc đồng quê mà Phong Hầu rất yêu thích.
Ông men theo luống hoa, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy dưới tán cây ngọc lan đang nở rộ, có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc váy hầu gái trắng đen, đeo tai nghe, vừa nhìn điện thoại vừa nghêu ngao hát.
Cô hơi cúi đầu, để lộ chiếc gáy trắng mịn như ngọc, đẹp dịu dàng chẳng khác gì hoa ngọc lan.