Phong Mang vừa nói xong đã nhắm mắt ngủ say như chết.
Vi Mỹ Linh nhăn mũi, khó chịu vì mùi rượu phả ra, khẽ rủa thầm:
“Cơ thể tôi thì chẳng sao cả, tôi không sinh được, chắc chắn là do ông có vấn đề…”
Nói rồi—
Cô ta lặng lẽ đi vào phòng thay đồ của Phong Mang, kéo ra một ngăn tủ.
Bên trong toàn là đồng hồ hàng hiệu, toàn là đồng hồ nhập khẩu.
Cô chọn một chiếc trông không quá nổi bật, lặng lẽ nhét vào túi áo.
Cô đã quan sát từ lâu, Phong Mang chưa bao giờ đeo chiếc này, mà đây cũng là mẫu cũ từ nhiều năm trước, giờ đem bán ở chợ đồ cũ cũng được hơn mười vạn.
Chiếc đồng hồ này mà mất, Phong Mang chắc chắn không phát hiện ra.
“Cho ông chừa cái tính keo kiệt!”
“Một tháng chỉ cho tôi vài vạn tiêu vặt, mua cái túi hàng hiệu đắt hơn một chút thì cũng tiếc, đưa tôi món đồ mấy vạn mà còn bày ra vẻ yêu chiều, chẳng phải là xem tôi như hàng rẻ tiền sao?”
“Con mụ già c.h.ế.t tiệt còn hay bóng gió khuyên tôi đừng mê đồ hiệu, đừng tùy tiện vòi vĩnh đàn ông, nói con gái trẻ mặc đơn giản mới đẹp, toàn thân toàn đồ hiệu là quê mùa.”
“Đã thế, tôi chỉ còn cách tự mình xoay sở thôi…”
Trong khi nhà họ Phong còn lắm chuyện ngổn ngang, thì cuộc sống của Phong Chỉ lại rất viên mãn.
Vì cô đã đăng ký kết hôn với Sa Tuyệt, 20% cổ phần Tập đoàn Sa thị thuộc về ông nội Sa, và 20% cổ phần Tập đoàn Phong thị của ông nội An, theo di chúc của hai ông, đều đã có người thừa kế rõ ràng.
Sa Tuyệt và Sa Trấn Vinh mỗi người nhận được 10% cổ phần Sa thị.
Phong Chỉ và Phong Mang mỗi người nhận được 10% cổ phần Phong thị.
Sa Tuyệt lại chuyển nhượng thêm 5% cổ phần Sa thị cho Phong Chỉ, cộng thêm việc cô là cố vấn cấp cao của Tương Lai Y Dược và Tương Lai Khoa Kỹ, dựa vào thành tích và số cổ phần sở hữu, Phong Chỉ đã được vào ban giám đốc của Sa thị, trở thành nữ giám đốc trẻ nhất trong lịch sử tập đoàn.
Toàn thể nhân viên trong tập đoàn đều phải trầm trồ:
“Đúng là thiên tài, tuổi còn trẻ mà thành tựu đã vượt xa người thường.”
Việc Phong Chỉ vào hội đồng quản trị Sa thị, đúng là hổ mọc thêm cánh cho Sa Tuyệt.
Dù Sa Trấn Vinh vẫn là Chủ tịch hội đồng quản trị và cổ đông lớn nhất, nhưng cũng không đấu lại được cặp vợ chồng này.
Vốn là người cư xử có lý, Phong Chỉ cũng từng có ý định tặng lại 5% cổ phần Phong thị cho Sa Tuyệt.
Nhưng anh không nhận.
Sa Tuyệt nói:
“Tập đoàn Phong thị nếu cần anh giúp gì, anh nhất định sẽ giúp, nhưng cổ phần thì anh không lấy, cũng sẽ không nhúng tay vào việc điều hành quản lý.”
Những nhân viên trong Phong thị biết được chuyện này đều tấm tắc:
“Đại tiểu thư tìm được một người chồng thật tuyệt vời!”
Tóm lại, nhờ số cổ phần trong tay, Phong Chỉ cũng bước chân vào ban giám đốc Phong thị.
Trong hầu hết các quyết sách, cô và Phong Cương đều cùng quan điểm.
Nếu có lúc không nhất trí, Phong Cương thường sẽ nghe theo cô.
Đừng thấy cô chưa từng quản lý hay điều hành công ty nào, nhưng cô thông minh, lý trí, nguyên tắc rõ ràng, lại ham học hỏi, gặp gì không hiểu sẽ hỏi ngay “thầy Sa nhà cô”.
Không ai có thể qua mặt cô.
Bởi thế, cô làm giám đốc rất có năng lực và uy tín.
Trước đây, Phong Cương vốn không thể áp đảo nổi Phong Mang, nhưng từ khi có Phong Chỉ hậu thuẫn, anh bắt đầu dần chiếm ưu thế rõ rệt.
Chuyện đó khiến Phong Mang vừa u uất, vừa tức tối.
Ông ta còn cố gắng thuyết phục Phong Cương giúp mình hàn gắn lại với An Như Mộng.
Phong Cương chỉ đáp một câu:
“Mẹ đã sớm nói không thể nào rồi.
Nếu con mà đi cầu xin, mẹ với em gái chắc chắn sẽ cắt đứt với con.
Ba nên từ bỏ đi.”
Nói xong còn mỉa mai:
“Còn nữa, chính ba đang ngủ chung giường với cô hầu gái 19 tuổi nhà mình, mà còn mơ tưởng quay lại với mẹ ? Ba có còn biết xấu hổ không vậy?”
“Hơn năm mươi tuổi rồi, chẳng thấy mất mặt à…”
Phong Mang bị c.h.ử.i tới mức mặt nóng ran, từ đó không dám nhắc lại chuyện hòa giải nữa.
Thời gian trôi qua vừa nhanh vừa chậm.
Phong Chỉ kết hôn vào cuối tháng Sáu, thoắt cái đã đến cuối năm.
Một tin vui được lan truyền, Phong Chỉ đã mang thai.
Cô không làm xét nghiệm giới tính thai nhi, nhưng lại chắc chắn nói:
“Là một bé gái dễ thương đó!”
Mọi người đều vô cùng vui mừng.
Sa Tuyệt ôm chầm lấy cô, rúc đầu vào hõm vai như một con mèo lớn:
“Chỉ một Tiểu Chỉ đã khiến anh hạnh phúc tột độ rồi, giờ thêm một Tiểu Tiểu Chỉ nữa, anh chắc sẽ hạnh phúc đến mức nổ tung mất thôi!”
Phong Chỉ bật cười giòn giã, vỗ nhẹ lưng anh:
“Thầy Sa nhà em lúc nào cũng vậy, nói chuyện phóng đại quá…”
Sa Tuyệt liền đáp:
“Không không không, đây là lời thật lòng đấy…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phong Chỉ vừa cười vừa gật đầu:
“Biết rồi biết rồi, Thầy Sa chưa từng lừa em mà…”
An Như Mộng lau nước mắt ở một bên:
“Hu hu hu, nhìn thấy Tiểu Chỉ hạnh phúc như vậy, mẹ cũng hạnh phúc hơn…”
Tin Phong Chỉ m.a.n.g t.h.a.i nhanh chóng lan ra ngoài.
Bà cụ Phong giận đến nỗi liên tục lấy gậy gõ xuống đất, mắng không ngừng:
“Sao cô vô dụng thế? Mới hai mươi tuổi, vừa trẻ vừa khỏe, sao lâu như vậy mà vẫn chưa có thai?”
“Báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô có phải giả không, lấy ra lừa tôi với Tiểu Mang đấy à?”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Vi Mỹ Linh cúi đầu, chẳng muốn nói gì.
“Tôi đã biết rồi, cô cũng giống như họ Mai và họ An kia thôi, toàn bọn không tử tế, ai nấy đều muốn lừa tiền con tôi, lừa được thì chuồn…”
“Cô mà còn không có thai, sau Tết thì cút!”
Vi Mỹ Linh vẫn im lặng, để mặc bà già chửi.
Một năm nay, tính tình bà lão ngày càng kỳ quặc và gắt gỏng, động một tí là c.h.ử.i người, cơ thể cũng yếu đi rõ rệt, trong nhà chỉ có cô ta chịu nổi.
Đợi đến khi bà lão mắng mệt, cô ta mới như thường ngày giúp bà tắm rửa, thay quần áo, đỡ bà lên giường ngủ, tiếp tục cho uống t.h.u.ố.c ngủ và vitamin.
Đêm ấy nhà họ Phong rất yên tĩnh.
Chỉ là, rất lạnh.
Lại còn rơi trận tuyết đầu tiên suốt mấy năm nay.
Dù tuyết nhỏ, cũng đủ làm dân thành phố không kịp đề phòng, run lẩy bẩy kêu không chịu nổi.
Mọi người đều biết, trời lạnh dễ phát bệnh, nhiều bệnh nhân và người già đều xảy ra chuyện vào mùa đông.
Bà cụ Phong hơn bảy mươi cũng không ngoại lệ.
Sáng hôm sau, Vi Mỹ Linh phát hiện bà lão bị đột quỵ, vội kêu người đưa vào viện.
Dù cấp cứu kịp thời, bà vẫn bị liệt nửa người, tê tay tê chân, nói năng không rõ, mồm méo, chảy nước dãi, ngay cả c.h.ử.i người cũng không trôi chảy.
Trên mặt Vi Mỹ Linh đầy vẻ lo lắng, trong lòng lại cười thầm: Đáng đời!
Phong Mang nhìn mẹ già như vậy, tâm tình phức tạp.
Một mặt ông vẫn thấy xót mẹ, một mặt lại thấy như thế cũng tốt, khỏi ngày nào cũng lải nhải, kiếm chuyện.
“Sau này mẹ anh giao cho em toàn quyền chăm sóc,” ông nói với Vi Mỹ Linh, “Em có thể chọn người hầu trong nhà phụ giúp, nhưng nhất định phải chăm sóc mẹ cho tốt.”
Vi Mỹ Linh ngoan ngoãn:
“Vâng.”
Rồi cô khẽ hỏi:
“Nhiều người đều biết quan hệ của em với ngài, sau lưng cười chê em không đoan chính… ngài… có thể cho em một danh phận không?”
Phong Mang:
“Được, anh sẽ cho em một danh phận.”
Vi Mỹ Linh mừng thầm:
“Thật sao?”
Phong Mang gật đầu:
“Đương nhiên. Hai hôm nay em chăm sóc mẹ anh cũng vất vả, anh đưa em ra ngoài ăn, mua sắm. Em thích gì anh đều mua cho, như thế cả thành phố sẽ biết em là bạn gái của anh.”
Chỉ vậy thôi?
Vi Mỹ Linh không dám tin vào mắt mình.
Người đàn ông ích kỷ này vẫn coi cô ta là kẻ chịu thiệt, coi cô ta như công cụ đẻ con và chăm mẹ già?
“Ha ha…”
Cô ta cười nhỏ, rạng rỡ,
“Cảm ơn anh, anh thật tốt với em.”
Hôm đó, cô ta mua liền hơn trăm vạn tiền túi xách và trang sức.
Tại sao chỉ mua túi xách và trang sức?
Vì chúng giữ giá và dễ bán.
Vài hôm sau, nhân lúc Phong Mang đi công tác, cô ta lẳng lặng lấy đi vài bộ trang sức không quá nổi bật của Lão phu nhân, rồi chạy mất.
Chạy đi đâu?
Ra nước ngoài.
Dù Phong Mang có báo cảnh sát, cảnh sát cũng không thể ra nước ngoài bắt cô ta.
Huống hồ cô ta tin một người sĩ diện như Phong Mang sẽ không vì chút tiền đó mà báo cảnh sát.
Trước khi bỏ trốn, cô ta còn để lại tờ giấy, chế nhạo Phong Mang:
[Ông yếu sinh lý, trên giường biểu hiện đặc biệt tệ, lần nào cũng làm tôi phải diễn mệt người.
Cả đời này ông không thể sinh con nữa đâu.
Cứ đợi mà cô đơn đến già đi…]
Phong Mang đọc tờ giấy, suýt phun máu.
Ông không báo cảnh sát, chỉ cho người đi tìm Vi Mỹ Linh, nhưng không bao giờ tìm được nữa…
Đúng như lời nguyền rủa của Vi Mỹ Linh, Phong Mang từ đó không còn tin nổi phụ nữ, trên giường cũng chẳng còn gượng dậy nổi.
Ông đi khám tổng quát, kết quả cho thấy ông thực sự không còn khả năng sinh sản.
Nói cách khác, trong quãng đời còn lại, chỉ còn mẹ già bên cạnh ông, không rời không bỏ…