Một Ngọn Đèn Soi Sáng Cả Ngày Dài

Chương 8



Về đến nhà, trời vừa hửng sáng, ta liền ra chợ Đông mua hai con chó, nuôi ở trong nhà.

Nhưng ta không ngờ rằng, sau khi ta đi, phụ nhân đó vẫn bị đánh đập dã man hơn, hơn nữa tiếng gậy gộc càng vang hơn.

Lòng ta rất khó chịu, không khỏi nhớ đến những ngày ở thôn Lâm Khê.

Ở đó, ta chưa từng thấy trượng phu ra tay đánh thê tử, ngược lại còn nhiều người thông cảm cho thê tử hơn.

Xét đến cùng, nguyên nhân hẳn là vấn đề kinh tế gia đình nằm trong tay ai.

Nghĩ đến đây, trong lòng ta dần dần nảy sinh một ý tưởng.

---

Ta dựng một tấm biển trước cửa hàng, truyền dạy kỹ thuật dệt miễn phí.

Ô Kinh tuy nghèo, nhưng châu phủ lại giàu có.

Kinh doanh vải bông muốn phát triển, phải xuất ra ngoài, bán vải bông đến châu phủ, bán đến kinh đô, hoặc bán cho các thương nhân từ dị vực đến.

Nhưng chỉ dựa vào một mình ta, số lượng vải sản xuất ra có hạn, không đáng để bận tâm như vậy.

Nhưng nếu vải vóc Ô Kinh hình thành quy mô, đến lúc đó không cần phải đi bán, tự nhiên sẽ có người đến thu mua.

Nhưng tấm biển treo hai ngày, chỉ có người hỏi, nhưng không có ai đến.

Thế là, ta dựng một gian hàng ngoài cửa tiệm, lại mang ra những công cụ dệt mà thợ thủ công đã làm sẵn từ sáng sớm.

Những công cụ này khác xa so với những công cụ dệt vải thông thường ở Ô Kinh.

Đáng chú ý nhất không gì khác chính là chiếc máy bóc bông bằng tay quay chân đạp kia

"Vù vù la la!" Hạt bông lần lợt rơi ra.

Điều đáng tò mò nhất là chiếc cung dài bốn thước và cái chùy gỗ đàn hương.

Tiếng bật "bang bang", bông vải mềm mại.

Mắt thường có thể thấy, hiệu quả dệt vải cũng nhanh hơn gấp mấy lần so với bình thường của họ.

Không lâu sau, ngoài cửa đã vây kín mấy vòng người.

Ta kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của họ.

Ta có thể cảm nhận được họ muốn học, chỉ là còn có điều gì đó băn khoăn.

"Vân chưởng qũy, ta có thể thử một chút không?”

"Đương nhiên có thể.”

"Vân nương tử, người truyền dạy kỹ thuật thực sự không thu phí sao? Vậy bọn ta có phải làm công không?”

"Không thu phí, cũng không cần làm công không.”

"Nhưng ta bình thường còn phải ra đồng làm việc, chỉ có thể tranh thủ thời gian rảnh rỗi.”

"Bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể đến học, ta tuyệt đối không giấu nghề.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

...

"Được, ta muốn học.”

Vạn sự khởi đầu nan, có người mở đầu tốt, về sau mọi việc đều suôn sẻ.

Từ đó, tiểu viện của ta không bao giờ ngớt tiếng cười nói.

Sợi ngang pha màu, sợi dọc nâng hoa.

Ta dạy cho mấy nàng ta, mấy nàng ta lại dạy người khác, đôi khi mấy nàng ta cũng tự dạy nhau.

Mấy nàng ta, khiến ta nhớ về những ngày tháng ta và Lê Hoa cùng nhau học nghề, cùng nhau trao đổi.

Thuần túy mà tốt đẹp.

---

Ban đầu, vải của mấy nàng ta dệt không phải loại thượng hạng, nhưng hơn ở hiệu quả cao, chi phí thấp, số lượng lớn.

Ta hợp tác với các thương nhân vải vóc tới lui, bán với giá thấp, rồi chia bạc cho mấy nàng ta.

Có tiền, cũng có thể bịt miệng người nhà, bớt chịu khổ sở hơn.

Sau này, người cầu học càng ngày càng nhiều, bọn họ trao đổi với nhau, dung hợp kiến giải của riêng mình, mỗi cuộn vải đều có những ý tưởng độc đáo riêng.

Họ cùng nhau trao đổi, kỹ nghệ càng ngày càng tinh xảo, vải dệt ra đều tinh mỹ tuyệt luân, chất lượng thượng thừa.

Sáu năm trôi qua, vải bông Ô Kinh đã nổi tiếng, sản phẩm được bán khắp các nơi trên cả nước.

Chắc bọn họ cũng đã thấy được.

Trấn Ô Kinh thu hút ngày càng nhiều người, ta giao cửa hàng cho người tin cậy, để nàng ta tiếp tục truyền dạy kỹ nghệ dệt.

Còn ta một mình tìm một thôn làng.

Dạy nghề sáu năm, ta nhận thấy một hiện tượng bất thường.

Mỗi bước mỗi xa

Người đến học nghề phần lớn là phụ nhân, thiếu nữ chưa chồng rất hiếm, trong đó thiếu nữ trong thôn càng ít hơn.

Thế là, ta dùng số tiền tích góp được nửa đời trước mở một trường học dệt trong thôn.

Vào đêm ngôi trường được xây xong, trời bắt đầu đổ mưa lớn.

Có người ngã trước cửa nhà ta, là một cô nương khoảng mười hai mười ba tuổi.

Vừa đen vừa gầy, như một khúc xương sườn dính bùn.

Ta vừa thay chiếc áo sợi đay trên người nàng ta, nàng ta đã tỉnh dậy, trong mắt tràn đầy cảnh giác, thấy ta không có ác ý, nàng ta mới hơi thả lỏng.

Nhưng vẫn rụt vào góc tường.

Nàng ta nói, người nhà muốn dùng nàng ta để đổi hôn cho ca ca của nàng ta, đối phương là một tên ngốc hơn hai mươi tuổi.

Nàng ta khóc lóc không chịu, người nhà liền nhốt nàng ta lại, chỉ đợi tân nương tử về nhà, liền đưa nàng ta đi.

Hôm nay, nàng ta khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, lén chạy ra ngoài.