Một Ván Mạt Chược Thắng Được Chồng Tương Lai

Chương 4



Anh vẫn còn quá ngây thơ, không hiểu được sự hiểm ác của xã hội.

Qua vài ván.

Hạng Triệt thua thảm hại.

Tôi tận mắt nhìn anh từ vẻ thong dong ban đầu dần dần ánh mắt mất đi tiêu cự, như thể mất đi linh hồn.

Tâm tôi trạng cực kỳ tốt, đẩy bài ra.

"Thập tam diệp! Lại ăn rồi!"

Bà Đặng bên cạnh liên tục nháy mắt với tôi.

Tôi giả vờ không thấy, cười tươi nhìn về phía Hạng Triệt.

Anh vừa định lấy điện thoại chuyển tiền cho tôi, bà Đặng đã ngăn lại.

"Tiểu Triệt à, cháu đừng có nhường Chiêu Chiêu."

Nghe câu này tôi không vui.

Bà ấy có thể nghi ngờ tất cả về tôi, nhưng không thể nghi ngờ trình độ đá-nh mạt chược của tôi.

"Mẹ! Mẹ nói sai rồi, anh ấy không nhường con đâu, anh ấy là gà mờ chính hiệu!"

Bà Đặng nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi không còn thuốc chữa.

"Vậy cũng không thể ván nào cũng thua chứ."

Tôi buột miệng: "Sao không thể chứ, mẹ có biết không, anh ấy theo con về đây là vì con đá-nh mạt chược. . ."

Nói được nửa chừng, tôi mới hoàn hồn.

Bà Đặng thấy tôi ấp úng, dùng giọng dò hỏi: "Vì cái gì?"

Nếu bà Đặng biết tôi và Hạng Triệt chỉ mới quen nhau chưa đầy vài tiếng, lại còn là tôi thắng mạt chược mà có được anh. Vậy thì sau này có lẽ tôi sẽ không được đụng đến bàn mạt chược nữa.

Tôi điên cuồng vắt óc suy nghĩ, cũng không nghĩ ra cách diễn đạt thích hợp, đành phải ném về phía Hạng Triệt ánh mắt cầu cứu.

Hạng Triệt nhận được thông điệp trong mắt tôi, chậm rãi mở miệng: "Không có gì, chỉ là lúc Chiêu Chiêu đá-nh mạt chược có nói với bạn là chú dì không thích cháu, bị cháu nghe được. Cô ấy vì dỗ cháu, nên mới đưa cháu về đây."

Anh càng nói càng buồn bã, cúi đầu như thể vẫn còn để tâm chuyện này.

Bà Đặng làm sao chịu được anh nói vậy, lập tức bắt đầu an ủi: "Sao lại thế được! Dì rất thích cháu mà! Con bé Chiêu Chiêu này chưa từng nhắc đến cháu với chúng ta, làm sao chúng ta có thể nói không thích cháu được."

Nghe xong câu này, Hạng Triệt cười khổ một tiếng, ánh mắt cô đơn: "Thì ra cô ấy chưa từng nhắc đến cháu."

Bà Đặng hoảng hốt.

"Cũng có mơ hồ nhắc vài lần, chỉ là chúng ta không nghĩ sâu thôi."

Ngay cả bà Đặng là người từng trải qua sóng to gió lớn cũng không có cách nào với Hạng Triệt.

Có thể thấy anh đáng sợ đến mức nào.

Tôi xem một vở kịch lớn, nói với cha đang ngồi bên cạnh: "Cha, thực ra anh ấy không chỉ mang Hoàng Sơn Mao Phong, còn mang cả Tây Hồ Long Tĩnh nữa."

Cha tôi từ nãy đến giờ hận không thể tàng hình, nghe xong câu này mắt lập tức sáng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đâu? Đâu? Tây Hồ Long Tĩnh đâu?"

Tôi dùng cằm chỉ về phía Hạng Triệt vẫn chưa diễn đủ: "Không phải đây sao?"

"Mùi trà thơm ngát thế này, cha không ngửi thấy sao?"

Hạng Triệt đối diện với ánh mắt ranh mãnh của tôi, ném về phía bà Đặng một ánh mắt bị tổn thương.

Bà Đặng nhìn thấy thế, lập tức nổ s.ú.n.g về phía tôi.

"Con này nói gì vậy, nếu không phải có Tiểu Triệt, đến giờ mẹ vẫn không biết con yêu đương."

Làm như tôi biết không bằng.

Bà Đặng giáo dục tư tưởng cho tôi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng nghiêm túc nói với tôi: "Chiêu Chiêu à, con phải đối xử tốt với Tiểu Triệt, nếu không cuối cùng cậu ấy bị tổn thương sâu sắc thì con hối hận cũng không kịp."

Tôi nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của bà Đặng, có chút bất lực.

"Mẹ, mẹ có thể bớt xem mấy cái phim ngắn tổng tài không? Người ta ngày nào cũng m.ó.c t.i.m móc thận, làm sao giống con được?"

Bà Đặng liếc tôi một cái, "Không m.ó.c t.i.m thì cũng đừng làm người ta đau lòng."

Anh đau lòng cái gì chứ.

Tôi thấy anh đắc ý còn chưa kịp.

06

Phòng khách cha mẹ chuẩn bị cho Hạng Triệt đối diện với cửa phòng tôi.

Do phòng tắm bên ngoài bị hỏng, Hạng Triệt bất đắc dĩ phải đến phòng tôi tắm.

Tôi nghe tiếng nước chảy trong phòng, càng nghĩ càng thấy mình đã tự chuốc lấy phiền phức.

Ban đầu không nên vì mê trai mà để Hạng Triệt lên xe mình.

Giờ thì hay rồi.

Đúng là tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần.

Khi Hạng Triệt tắm xong đi ra, tôi đang chăm chú lướt điện thoại.

Nhịn được chừng mười mấy giây, cuối cùng tôi vẫn lén lút liếc nhìn Hạng Triệt.

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Anh mặc chiếc áo thun đơn giản, phác họa rõ vóc dáng hoàn hảo.

Hơi thở tôi nghẹn lại, trong giây phút hoảng loạn trước khi bị bắt quả tang, tôi vội vàng click vào một video, không ngờ đó lại là một gã trai biến thái đang rên rỉ gọi tên tôi.

Âm thanh không đứng đắn vang vọng khắp phòng.

Mặt tôi đỏ bừng, luống cuống thoát ra khỏi video.

Hạng Triệt nhìn tôi cười khẽ: "Cô có biết bây giờ cô trông như thế nào không?"

"Như quả hồng tháng chín."

Tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lại vô thức dừng lại ở xương quai xanh của anh.

Nụ cười của Hạng Triệt càng thêm sâu, anh tiến gần tôi vài bước, bốn mắt nhìn nhau giải thích: "Vừa vàng vừa chát."

Tôi ngớ người vài giây, rồi hiểu ra ẩn ý trong lời nói của anh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com