Một Ván Mạt Chược Thắng Được Chồng Tương Lai

Chương 5



Bị bắt tận tay, tôi đá-nh liều một phen.

"Ai cần anh lo! Tôi có nhìn anh đâu!"

"Vậy trước hết cô có thể không nhìn chằm chằm vào cơ bụng của tôi được không?"

Đủ rồi.

Anh nghĩ là tôi không muốn dời mắt đi chắc?

Chẳng qua là ánh mắt của tôi có chức năng tự động theo dõi thôi.

Tôi tức giận xấu hổ đứng dậy khỏi giường, kéo Hạng Triệt ra cửa.

Vừa mở cửa ra, giọng nói lén lút của bà Đặng đã vọng tới.

"Ông có thấy thằng bé Triệt này hơi ngốc không?"

Chuyện gì đây.

Ban ngày thì coi người ta như con đẻ, tối đến lại ngồi nói xấu sau lưng.

Sao bà Đặng lại có hai bộ mặt thế này.

Hạng Triệt đứng bên cạnh tôi, nghe xong không có phản ứng gì lớn, như thể không phải đang nói về anh vậy.

"Ngốc chỗ nào? Nếu nó ngốc thì đã không biết mang Mao Đài và trà lá đến cho tôi rồi."

Cha tôi đạt thành tựu: Một ngày nhắc ba mươi lần Mao Đài và trà lá.

"Không phải nói về mặt đó, ý tôi là Chiêu Chiêu có vẻ không mấy để tâm đến nó, tìm những lý do rất vụng về, vậy mà nó vẫn ngốc nghếch tin tưởng, không phải là thiếu tinh tế sao?"

Được rồi.

Hóa ra nãy giờ là nói xấu tôi.

"Này, bà không hiểu rồi, bọn trẻ bây giờ gọi đó là yêu đương mù quáng đấy! Còn nói yêu đương mù quáng là của hồi môn tốt nhất của đàn ông nữa."

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

"Thật vậy sao? Vậy của hồi môn của Tiểu Triệt quả thật hơi dư dả rồi."

Bà Đặng cảm thán một câu, rồi vô cùng lo lắng nói: "Hy vọng sau này Chiêu Chiêu đừng biến thành 'truy phu hỏa táng tràng'."

Tôi không nói gì, chỉ im lặng không biết nói gì.

Việc cấp bách của họ bây giờ là gỡ ứng dụng video ngắn đi.

Hạng Triệt dựa vào khung cửa, cố nhịn cười đến nỗi cả người run rẩy.

Cười đủ rồi, anh ghé sát vào tôi, giọng lười biếng cất lên: "Truy phu hỏa táng tràng gì đó, nghe thật hấp dẫn nhỉ."

Tuân theo nguyên tắc có thể động tay thì tuyệt đối không động miệng.

Anh vừa dứt lời, tôi liền đẩy anh ra ngoài đóng cửa lại.

07

Sáng sớm hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài cửa.

Tôi híp mắt bước ra ngoài, nhìn rõ những người có mặt, buồn ngủ tan biến.

Có ai nói cho tôi biết được không.

Đám họ hàng trong nhà này từ khi nào mà đến vậy.

Tôi đứng sững tại chỗ, những người khác như không nhìn thấy tôi.

Cha tôi kéo cậu hai khoe Mao Đài.

Mẹ tôi và các dì ngắm nghía dây chuyền.

Hạng Triệt càng bị một đám người vây quanh giữa, cười như gió xuân phơi phới.

Anh mặc áo len trắng, đeo kính, ăn mặc hoàn toàn theo kiểu mà phụ huynh thích nhất.

Tôi khó tin lấy điện thoại ra chụp một tấm gửi cho Hạng Lê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô ấy chỉ trả lời hai chữ.

[Ai vậy? ]

[Em trai chị. ]

[? ? ? ]

[Chiêu Chiêu, em quả thật có tài thuần phục chồng, cải tạo em trai chị từ thanh niên bất lương thành thể chế nội bộ luôn. ]

Đâu phải do tôi huấn luyện.

Là anh tự phát điên ở đây thôi.

Tôi đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Hạng Triệt.

Trong mắt anh tỏa ra vẻ dịu dàng kỳ lạ.

Mọi người theo ánh mắt anh, cuối cùng cũng phát hiện ra tôi.

"Chiêu Chiêu à! Con tỉnh rồi à? Sao con yêu đương mà cũng không nói một tiếng nào vậy."

"Con gái nhà chúng ta thuộc típ không kêu thì thôi, mà kêu thì làm cả nhà giật mình!"

"Đúng thật, nhìn thằng bé Triệt này là biết đối xử tốt với Chiêu Chiêu nhà chúng ta rồi."

Họ một người một câu, tôi hoàn toàn không chen vào được lời nào.

Cuối cùng chị họ đứng ra kéo tôi về phòng giải cứu tôi.

Vừa đóng cửa lại, chị họ liền nhìn tôi bằng ánh mắt thẩm vấn tội phạm: "Khai thật đi."

Tôi biết không thể qua mắt được chị ấy.

Đành phải thành thật kể lại toàn bộ sự việc.

"Em gặp vận cứ-t chó gì thế. đá-nh mạt chược mà còn nhặt được trai đẹp."

Chị họ cảm thán từ tận đáy lòng, rồi chuyển giọng.

"Nhưng, em không sợ anh ta là kẻ lừa đảo sao?"

Tôi ngồi trên giường, tỏ ý chị ấy lo xa rồi.

"Chị anh ấy lái Range Rover, đeo LV, đồng hồ anh ấy là Rolex, kính là Gucci, tặng Mao Đài và ngọc bích đế vương thượng hạng."

"Anh ấy lừa em cái gì? Lừa mùi nghèo khó trên người em à?"

Chị họ phá lên cười.

"Thôi đừng nói nữa, bạn em nghe xong hơi bị tổn thương đấy."

Sau đó tôi kể với chị ấy về những trò quái đản của Hạng Triệt mấy ngày nay.

"Chị nói diễn xuất của anh ấy có phải rất tốt không?"

Tôi tuôn ra một hơi, bỏ qua ánh sáng lấp lánh trong mắt chị họ.

"Chiêu Chiêu này."

"Ừm?"

"Em nói xem, có khả năng nào anh ta không phải đang diễn không?"

Tôi đứng sững tại chỗ.

Chị họ nói thẳng thừng: "Chúng ta thường gọi hành vi của anh ta là tình cảm chân thật đấy."

Đùa gì vậy.

Tôi với anh ta có tình cảm gì chứ?

Tôi lập tức phủ nhận.

Chị họ bó tay trước hành vi không thông não của tôi.

Cãi qua cãi lại với chị ấy vài lần, khi đi ra ngoài vừa hay nghe thấy họ đang bàn luận về lịch sử tình cảm của tôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com