Vừa mở cửa ra, giọng nói lén lút của bà Đặng đã vọng tới.
"Ông có thấy thằng bé Triệt này hơi ngốc không?"
Chuyện gì đây.
Ban ngày thì coi người ta như con đẻ, tối đến lại ngồi nói xấu sau lưng.
Sao bà Đặng lại có hai bộ mặt thế này.
Hạng Triệt đứng bên cạnh tôi, nghe xong không có phản ứng gì lớn, như thể không phải đang nói về anh vậy.
"Ngốc chỗ nào? Nếu nó ngốc thì đã không biết mang Mao Đài và trà lá đến cho tôi rồi."
Cha tôi đạt thành tựu: Một ngày nhắc ba mươi lần Mao Đài và trà lá.
"Không phải nói về mặt đó, ý tôi là Chiêu Chiêu có vẻ không mấy để tâm đến nó, tìm những lý do rất vụng về, vậy mà nó vẫn ngốc nghếch tin tưởng, không phải là thiếu tinh tế sao?"
Được rồi.
Hóa ra nãy giờ là nói xấu tôi.
"Này, bà không hiểu rồi, bọn trẻ bây giờ gọi đó là yêu đương mù quáng đấy! Còn nói yêu đương mù quáng là của hồi môn tốt nhất của đàn ông nữa."
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
"Thật vậy sao? Vậy của hồi môn của Tiểu Triệt quả thật hơi dư dả rồi."
Bà Đặng cảm thán một câu, rồi vô cùng lo lắng nói: "Hy vọng sau này Chiêu Chiêu đừng biến thành 'truy phu hỏa táng tràng'."
Tôi không nói gì, chỉ im lặng không biết nói gì.
Việc cấp bách của họ bây giờ là gỡ ứng dụng video ngắn đi.
Hạng Triệt dựa vào khung cửa, cố nhịn cười đến nỗi cả người run rẩy.