Mùa Hạ Bất Tận

Chương 19



Nhậm Từ Dĩnh trước hết bảo Hà Trường Hy chuẩn bị một cuốn sổ ghi lỗi sai, chép lại tất cả những câu làm sai trong bài kiểm tra.

Hà Trường Hy nhìn vào bài thi chi chít dấu gạch đỏ, khổ sở nói:

“Vậy thì tớ phải chép đến bao giờ mới xong đây…”

Nhậm Từ Dĩnh suy nghĩ một lát. Nền tảng của Hà Trường Hy quá yếu, giờ dùng sổ ghi lỗi sai quả thực không hiệu quả.

Trong tất cả các môn, tiếng Anh là môn yếu nhất của Hà Trường Hy, một phần lớn là vì cô ghét thầy Thịnh, nên chẳng buồn nghe giảng.

Vì vậy, Nhậm Từ Dĩnh yêu cầu cô mỗi ngày học 10 từ vựng, nhưng chẳng bao lâu đã phát hiện ra: vì không biết phiên âm, Hà Trường Hy chỉ có thể học vẹt mà chẳng hiểu gì.

Thế là Nhậm Từ Dĩnh quyết định bắt đầu dạy cô từ phần phiên âm.

Nhìn thấy bạn mình sẵn sàng hy sinh cả thời gian học riêng để dạy mình, Hà Trường Hy trong lòng thấy vô cùng áy náy:

“Hay là… thôi đi, đừng tốn công vì tớ nữa.”

Nhậm Từ Dĩnh lập tức lấy tay bịt miệng cô lại, nghiêm giọng:

“Ngưng! Tớ biết cậu sắp nói gì rồi — không được bỏ cuộc. Đã nói cùng nhau học, thì phải cùng nhau học đến cùng.”

“Nhưng mà… cái này đâu phải học cùng nhau, là cậu đang lãng phí thời gian để dạy tớ…”

Hà Trường Hy càng nói càng thấy tội lỗi, thậm chí hối hận vì trước kia không chịu học, đến giờ muốn cố gắng cũng phải bắt đầu lại từ con số không.

Nhậm Từ Dĩnh nhìn người bạn đang dần chán nản, dịu giọng nói:

“Thật ra khi tớ dạy cậu, tớ cũng đang ôn lại kiến thức của mình mà. Với lại, giữa chúng ta, cần gì phải tính toán rõ ràng thế? Nếu phải nói cho đúng, chính tớ là người ép cậu học chung đó.”

Hà Trường Hy nhỏ giọng đáp:

“Cậu đâu có ép tớ… là tớ tự nguyện mà…”

Nhậm Từ Dĩnh mỉm cười, dỗ dành:

“Vậy giờ mình bắt đầu học nhé?”

Hà Trường Hy khẽ gật đầu.

________________________________________

Đến kỳ thi tháng lần thứ ba, Nhậm Từ Dĩnh chỉ được hạng 453, tụt xuống mấy chục bậc so với lần trước.

Cô hơi thất vọng, nhưng khi thấy Hà Trường Hy đã tiến bộ lên tận hơn 700 hạng, nỗi chua xót trong lòng cô nhạt đi rất nhiều.

Trước lời khen ngợi chân thành của Nhậm Từ Dĩnh, Hà Trường Hy biết bạn mình chắc chắn đang buồn vì tụt hạng, nên trên gương mặt cô không dám lộ rõ niềm vui.

Kỳ thi tháng lần thứ tư, Nhậm Từ Dĩnh đạt hạng 382, tuy chỉ vừa đủ chen vào top 400, nhưng cô vẫn rất vui.

Sau ba tháng nỗ lực, cuối cùng cô cũng hoàn thành được mục tiêu đầu tiên.

Trong tất cả các môn, toán là môn cô làm tệ nhất — chỉ được 92 điểm, vừa đủ qua điểm chuẩn, mà trớ trêu thay, toán lại là môn cô dành nhiều thời gian và tâm sức nhất.

Dù tiếng Anh đạt 126 điểm, cũng không đủ để kéo lại phần điểm mất ở toán, nên Nhậm Từ Dĩnh quyết định dồn thêm sức để chinh phục môn này.

Về phía Hà Trường Hy, tổng điểm lần này tuy cao hơn kỳ trước, nhưng do mặt bằng điểm chung của cả khối đều tăng, nên thứ hạng của cô vẫn quanh quẩn ở top 700.

Sau khi xem kết quả hai lần thi liên tiếp của bạn, Nhậm Từ Dĩnh lại lên kế hoạch học tập mới cho Hà Trường Hy.

________________________________________

Kỳ thi cuối kỳ được tổ chức vào giữa tháng Sáu.

Trong lớp không có máy lạnh, chiếc quạt trần kêu lạch cạch trên đầu, ánh nắng gay gắt từ cửa sổ chiếu xiên vào trong phòng thi.

Nhậm Từ Dĩnh tay phải lau mồ hôi trán bằng giấy ăn, tay trái vẫn viết kín những phép tính trên tờ nháp.

Tiếng chuông vang lên báo hiệu hết giờ thi.

Vừa thu dọn sách vở xong, cô liền nghe ai đó gọi tên mình.

Quay ra cửa, thấy Hà Trường Hy đang dựa vào khung cửa trước, vẫy tay gọi cô với nụ cười quen thuộc.

Nhậm Từ Dĩnh nhanh chóng khoác cặp lên lưng, cười chạy ra.

“Làm bài ổn chứ? Câu 10 có thấy quen không? Tớ đã giảng cho cậu dạng đó trước khi thi rồi đó nha!”

Hà Trường Hy có chút chột dạ, liền chuyển chủ đề:

“Tối nay đi hiệu sách dạo không? Tớ muốn thư giãn hai hôm!”

Nhậm Từ Dĩnh không mắc bẫy:

“Này, đừng có đ.á.n.h trống lảng!”

Hà Trường Hy giả vờ nghiêm mặt:

“Thầy cô đã nói rồi, thi xong không được đối đáp án,không được bàn về môn đã thi!

Nhậm Từ Dĩnh, cậu định không nghe lời thầy à?”

Nhậm Từ Dĩnh bật cười chịu thua:

“Rồi rồi, tớ nghe.

Thi xong tớ sẽ giảng lại dạng bài câu 10 cho cậu.”

Hà Trường Hy đắc ý:

“Biết rồi~! Tớ đảm bảo lần này nhất định hiểu được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

À mà nói cậu nghe nè, người coi thi Toán phòng tớ chính là thầy Thịnh đó! Có một bạn trong phòng tớ định chuyền giấy cho người bên cạnh, ai ngờ tay run quá, tờ giấy bay thẳng tới chân thầy Thịnh luôn!”

“Hả?! Rồi… thầy Thịnh có phát hiện không?!”

“Còn phải nói à! Thầy Thịnh mắt sắc lắm, phát hiện ngay tức thì,rồi còn gọi cả giám thị trưởng tới kiểm tra nữa chứ! Cảnh tượng lúc đó, đừng nói chứ, tớ cười muốn xỉu luôn!”

“Chỉ cần tưởng tượng cảnh thầy ấy la hét um sùm là tớ đã muốn cười rồi, hahaha!”

Nhậm Từ Dĩnh cũng không nhịn được mà bật cười theo.

________________________________________

Ngày 21 tháng Sáu, trường phát bảng điểm và bài tập hè.

Nhậm Từ Dĩnh nhìn thấy tên mình ở vị trí thứ 347 toàn khối, đối với cô, kết quả này đã khá hài lòng rồi. Hà Trường Hy thì đạt hạng 688, lần đầu tiên vượt qua mốc 700, coi như là một bước tiến lớn.

Chiều hôm đó, sau khi ba đi làm về, ông cất dụng cụ lao động vào góc nhà.

Nhậm Từ Dĩnh đã chuẩn bị sẵn chậu nước ngâm chân,đặt ngay vị trí quen thuộc của ba,

bên cạnh là túi t.h.u.ố.c thảo d.ư.ợ.c và khăn lau.

Trước kia khi cô còn đi học, mấy việc này ba luôn tự làm,

chưa từng để cô đụng tay vào.

Giờ được nghỉ hè, cuối cùng cô cũng có thể giúp ba một tay.

Trong lúc ba đang ngâm chân, Nhậm Từ Dĩnh lấy bảng điểm từ phòng ngủ ra, đứng thẳng trước mặt ông, rồi to tiếng đọc hết điểm từng môn và thứ hạng tổng.

Nói xong, cô ngẩng cao đầu, khuôn mặt tràn đầy chờ đợi và tự hào.

Khi nghe đến môn Toán, ba cô liền mỉm cười rạng rỡ đầy tự hào, còn bà nội từ trong bếp cũng thò đầu ra, tay vẫn cầm cái muôi, vừa cười vừa nói:

“Cháu gái của bà giỏi quá, có chí lắm đó!”

Nhìn nụ cười trên gương mặt của ba và bà, Nhậm Từ Dĩnh chợt nhận ra, mọi người vẫn nói, nỗ lực là để đổi lấy vài khoảnh khắc hạnh phúc trong đời, và có lẽ những tháng ngày phấn đấu vừa qua, chính là để đổi lấy giây phút này.

Cô thầm hạ quyết tâm:

“Phải cố gắng hơn nữa, để nụ cười của ba và bà nội càng rạng rỡ hơn.”

________________________________________

Kỳ nghỉ hè bắt đầu,Nhậm Từ Dĩnh và Hà Trường Hy hẹn nhaumỗi ngày đúng giờ đến thư viện thành phố, cùng nhau làm bài tập hè.

Trong thư viện phải giữ yên lặng, nói nhỏ cũng có thể làm phiền người khác, nên khi mặt trời lặn, hai người thường thu dọn sách vở rồi ra khỏi thư viện.

Sau đó, Nhậm Từ Dĩnh lại ngồi cùng Hà Trường Hy ở chiếc bàn đá trong công viên gần đó,

kiên nhẫn giảng lại bài cho bạn.

Mặt trời chiều đang dần khuất, mang theo cái nóng oi ả ban ngày, những đám mây cuối trời nhuộm màu cam đỏ rực rỡ, gió mát thổi qua khẽ làm dịu không khí.

Bên trong công viên có một sân bóng rổ nhỏ, đến chập tối là đông người chơi, tiếng bóng đập vang, tiếng cười nói rộn ràng. ầu như mỗi ngày Nhậm Từ Dĩnh đều nghe thấy âm thanh ấy, vừa quen thuộc vừa đầy sức sống.

 

Hôm ấy, Nhậm Từ Dĩnh đang chỉ vào câu 12 trong quyển bài tập, dùng bút đỏ để giải thích cách làm cho Hà Trường Hy.

Giữa khung cảnh hỗn tạp, tiếng bóng rổ, tiếng gió, tiếng người trò chuyện đan xen —

bỗng nhiên, cô nghe thấy một tiếng gọi lớn vang lên:

“Lâu Hoài! Đợi tớ với!”

Tay đang viết của Nhậm Từ Dĩnh khựng lại giữa không trung.

Cô lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng gọi, và thấy một nam sinh mặc áo bóng rổ đen, ôm quả bóng, đang chạy đuổi theo một bóng dáng mặc áo số 7 màu xanh lam ở phía trước.

Trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng đèn đường trong công viên đã sáng, ánh sáng vàng nhạt phủ lên cảnh vật. Trong luồng sáng mờ ấm ấy,hình bóng áo xanh kia khiến trái tim Nhậm Từ Dĩnh khẽ rung lên, một cảm giác xao động thoáng qua nhưng mãnh liệt.

Bóng dáng hai người càng lúc càng xa, thế mà Nhậm Từ Dĩnh vẫn không rời mắt, cổ vươn dài về phía đó, cho đến khi Hà Trường Hy tò mò hỏi:

“Cậu nhìn gì thế?”

Lúc này cô mới quay đầu lại, nói nhỏ:

“Không có gì… Hình như tớ nghe thấy ai đó gọi tên một người tớ từng quen.”

“Trùng hợp thế à? Có khi chỉ là trùng tên thôi?”

Nhậm Từ Dĩnh lắc đầu chắc nịch.

Dù đã lâu không gặp, dù chưa nhìn rõ mặt, và cũng chẳng nghe thấy giọng nói, nhưng chỉ cần nhìn thấy áo thi đấu màu xanh lam cùng con số “7” nổi bật sau lưng, cô đã chắc chắn đó chính là Lâu Hoài, người mà cô quen biết.

Cô vẫn còn nhớ rất rõ, anh từng nói với cô rằng:

“Số yêu thích nhất của tớ là số 7.”

“Màu thích nhất là màu xanh lam.”

“Và kẹo tớ thích ăn nhất là vị chanh.”

Nghĩ đến đó, Nhậm Từ Dĩnh mím môi cười nhẹ, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa ngọt ngào vừa bồi hồi.

Cho nên, nhất định là anh ấy.