Trong giấc mơ đêm ấy, Hồ Mục Viễn thấy những cơn gió gào thét trên vùng quê Thiệu Thành.
Cô cầm chiếc bát lớn đầy cơm và thức ăn, cầm theo đèn pin, đi mang cơm cho ông nội đang trông ruộng dưa.
Ngoài quầng sáng nhỏ từ đèn pin chiếu rọi, xung quanh chỉ là một màu đen mênh mông bất tận. Cô cứ đi mãi, đi mãi, đến khi đôi chân run rẩy, mệt lả mà vẫn chưa tìm thấy lối rẽ vào cánh đồng.
Hồ Mục Viễn tỉnh dậy trong trạng thái rã rời, đầu nặng trịch, miệng khô khốc.
Cô xoa trán, nói với mẹ: “Mẹ ơi, con đau đầu.”
Trương Thiến chạm vào trán con gái, lập tức bảo cô ngồi dậy.
“Sốt rồi, nhanh lên, mẹ đưa con đi khám.”
Hiệu thuốc quen thuộc vẫn chưa mở cửa. Trời còn quá sớm, cả con phố chưa có cửa tiệm nào hoạt động. Hai mẹ con ngồi trên ghế đá bên ngoài phòng khám, trong làn gió sớm lành lạnh, Hồ Mục Viễn thi thoảng lại ho khan.
Trương Thiến nghe mà sốt ruột, cứ vài phút lại đưa tay sờ trán con gái, cảm thấy nhiệt độ cơ thể cô ngày càng cao, nhưng không biết đã sốt đến bao nhiêu. Lòng bà nóng như lửa đốt mà chẳng làm được gì, chỉ có thể chờ đợi trong bất lực.
Hồ Mục Viễn tựa vào vai mẹ, yếu ớt hỏi: “Mẹ ơi, còn phải đợi lâu không?”
“Không biết nữa.” Giọng Trương Thiến nghẹn lại, bà vội quay đi.
Hồ Mục Viễn ngẩng lên nhìn mẹ: “Mẹ đang khóc à? Mẹ đừng khóc, con không sao mà.”
“Con lúc nào cũng vậy!” Trương Thiến siết chặt vòng tay ôm lấy con, vừa trách móc vừa xót xa. “Dễ ốm từ bé, mà cứ ốm là sốt cao, làm người ta lo muốn chết. Năm nào cũng bị con dọa mấy lần!”
Hồ Mục Viễn không nói gì, cũng không khóc. Cơ thể khó chịu vô cùng, nhưng lòng cô lại có chút thỏa mãn lạ kỳ. Ít nhất vào lúc này, cô có thể chắc chắn rằng mẹ yêu mình. So với tình yêu ấy, những cơn ốm chẳng đáng là gì, thậm chí cô còn mong mình ốm thêm vài lần nữa.
Cơn sốt kéo dài suốt một tuần mới dứt hẳn. Khi lấy lại sức, Hồ Mục Viễn chợt nhận ra tóc mình đã dài hơn trước. Cô hy vọng Hồ Đông Thành không để ý, nhưng rõ ràng, mong muốn ấy chỉ là ảo tưởng.
Mùa hè năm lớp bốn, Hồ Mục Viễn bắt đầu biết ngại, không còn vác bao tải lượm ve chai trên đường như một đứa trẻ lang thang nữa.
Bây giờ, cô là “tiểu hộ vệ” riêng của Đàm Nhất Chu.
Kỳ nghỉ hè của Đàm Nhất Chu chỉ có hai tuần, anh không còn hay chơi bóng rổ với bạn vào buổi tối nữa, thường chỉ đến sân một lát vào buổi sáng rồi về.
Biết được điều đó, Hồ Mục Viễn cũng dậy sớm chạy đến sân bóng, đứng bên cạnh phe phẩy quạt, đưa nước, nhặt bóng, cổ vũ rất tận tâm.
Một ngày nọ, Đàm Nhất Chu vừa dẫn bóng vừa vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Hồ Mục Viễn chạy tới ngay: “Làm gì thế ạ?”
“Dạy em chơi bóng.”
Hồ Mục Viễn vốn không có hứng thú với bóng rổ, nhưng dưới sự hướng dẫn và động viên của Đàm Nhất Chu, cô vẫn cố nhón chân, dồn sức ném ra cú “ném bóng đầu tiên trong đời”. Tiếc là lực quá yếu, quả bóng còn chưa chạm vành rổ đã rơi xuống. Cô sợ bị bóng đập trúng, vừa la oai oái vừa nhảy lên ôm đầu chạy trốn.
Đàm Nhất Chu bật cười sảng khoái, Hồ Mục Viễn ngượng chín mặt, bực tức tung một cú đá vào quả bóng.
“Tuyệt lắm!” Đàm Nhất Chu cười híp mắt. “Xem ra em có năng khiếu đá bóng hơn đấy.”
Hồ Mục Viễn không đáp lời. Đàm Nhất Chu quay lại nhìn, thấy cô đang ngồi bệt xuống đất, ôm chân, nước mắt lưng tròng.
“Sao vậy?” Anh vội vàng chạy đến.
Hồ Mục Viễn nhăn nhó nói: “Ngón chân út của em bị tét rồi, đau quá!”
Trước đây cô cũng từng bị thương ngón chân, nhưng chưa lần nào nghiêm trọng như lần này. Cô vừa nãy đá quá mạnh, còn dồn lực sai chỗ, khiến một góc móng chân út bật hẳn ra, chỉ còn một chút dính lại với da. Máu chảy rỉ xuống, loang ra cả mép dép.
“Trời đất, nặng đó.” Đàm Nhất Chu đỡ cô đứng dậy. “Em đi được không? Anh dẫn em đi xử lý vết thương ngay.”
Hồ Mục Viễn thử nhấc chân, nhưng vừa chạm đất đã đau điếng, không dám đặt lực xuống.
Cô hỏi: “Xa không ạ?”
“Không xa đâu.”
Đàm Nhất Chu liền cõng “người tàn tật” Hồ Mục Viễn về nhà ông nội ở gần bờ sông.
Cô ngồi trên chiếc ghế gỗ, chân phải lơ lửng bên rìa bể nước rửa chân lát gạch đỏ. Đàm Nhất Chu ngồi xổm, cầm cổ chân cô, chăm chú quan sát vết thương một lúc.
“Em tự làm được.” Hồ Mục Viễn hơi ngại.
“Em biết làm gì mà tự làm, ngồi yên đó đi.”
Đàm Nhất Chu dùng dung dịch sát trùng rửa sạch vết thương, rồi đặt chân cô lên một chiếc ghế nhỏ. Sau đó, anh tìm một cây kéo nhỏ, cẩn thận nắm lấy ngón chân cô, chuẩn bị cắt đi phần móng còn dính lại.
“Ôi ôi! Đừng động vào, đừng động vào!” Hồ Mục Viễn thấy tê tê, sợ hãi cầu xin, “Để em về nhà tự cắt có được không?”
“Nhịn một chút đi.” Đàm Nhất Chu không bị lay động. “Đùa đấy à, thiên tài y khoa tương lai tự tay xử lý vết thương cho em, mà em còn kén chọn nữa sao? Hả? Hồ Mục Viễn, phối hợp chút đi!”
“Ồ…”
Hồ Mục Viễn cắn răng, cau mày nhìn chằm chằm vào tay anh. Nhưng hóa ra không đau như cô tưởng, chỉ một cái cắt nhẹ là xong.
Đàm Nhất Chu còn cẩn thận quấn cho cô một vòng băng gạc nhỏ.
“Móng của em bị lệch rồi, sau này khi dài ra nhớ cắt đi, kẻo lại va vào chỗ nào đó.” Anh căn dặn. “Nhớ chưa?”
“Nhớ rồi ạ.” Hồ Mục Viễn ngoan ngoãn đáp.
“Còn đau không?”
Hồ Mục Viễn thử cảm nhận, rồi nói: “Cũng ổn, không chạm vào thì không đau lắm.” Cô đứng lên, đi thử vài bước. “Anh nhìn này, không sao rồi!”
“Được.” Đàm Nhất Chu thu dọn hộp y tế, xoa đầu cô khen: “Kiên cường ghê nhỉ, Hồ Mục Viễn.”
“Tất nhiên rồi!” Hồ Mục Viễn vốn chẳng phải đứa trẻ yếu ớt.
Cô chần chừ một lúc rồi thử hỏi: “Anh Nhất Chu, em có thể ngồi chơi một lát rồi về không?”
“Dĩ nhiên là được.” Đàm Nhất Chu cười, “Vào nhà đi, ngoài này nắng lắm.”
Hồ Mục Viễn ngồi trên ghế sofa, uống lon coca lạnh mà Đàm Nhất Chu đưa cho, tò mò nhìn quanh.
Đàm Nhất Chu đi ngang qua, tiện tay ném cho cô cái điều khiển: “Chán thì mở TV xem, dưới bàn trà có đồ ăn vặt đấy.”
“Dạ.” Hồ Mục Viễn thấy anh sắp rời đi, vội hỏi: “Anh định đi đâu vậy ạ?”
“Đọc tài liệu.”
Hồ Mục Viễn chớp chớp mắt, ngơ ngác.
Đàm Nhất Chu nhún vai: “Khô khan lắm, lớn rồi em sẽ hiểu.”
Anh đi rồi, Hồ Mục Viễn không bật TV mà ngắm những bức ảnh trên tường.
Trong đó có rất nhiều bức hình chụp Đàm Nhất Chu qua từng giai đoạn trưởng thành. Dù là lúc còn bé hay khi lớn lên, dù là làm mặt xấu hay nhăn nhó nghịch ngợm trước ống kính, ảnh chụp vẫn rất đẹp.
Gần đây nhất là bức ảnh anh chụp cùng ông nội. Hai người đứng trước tượng đá của khoa Y, Đại học Đường Thành. Đàm Nhất Chu vòng tay ôm vai ông nội, cả hai đều mỉm cười, trông có nét giống nhau.
Hồ Mục Viễn sợ làm phiền anh, không nói gì cả. Cô rửa sạch ly nước, nhẹ nhàng đặt lại trên bàn, rồi rón rén rời đi.
Đúng lúc Đàm Nhất Chu đi ra lấy nước, thấy cô lén lút mở cửa như một chú mèo, anh không nhịn được bật cười.
“Hay là em mang bài tập qua đây làm?” Anh hỏi.
“Dạ! Được ạ!” Hồ Mục Viễn gật đầu lia lịa, mắt sáng rỡ.
Một buổi chiều đầu tháng Tám, Hồ Mục Viễn đang ngồi làm bài tập thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình bên ngoài.
Cô chạy đến cửa sổ nhìn xuống, không ngờ lại thấy Chương Trì!
Cậu ngồi trên xe đạp giữa sân, một chân chống đất, một chân đặt trên bàn đạp. Vì không chắc cô ở đâu, cậu cứ thế ngẩng cổ hét vang.
Hồ Mục Viễn kinh ngạc hét lên: “Chương Trì!”
Chương Trì lập tức ngước lên, vẫy tay chào.
“Đợi tớ một chút!” Hồ Mục Viễn nói xong liền quay người, chạy vội xuống nhà.