Mùa Hạ Trôi Xa

Chương 9



Đàm Nhất Chu dẫn Hồ Mục Viễn đến thư viện của huyện.

“Sao hôm nay lại ghé đây giờ này?”

Một cậu bạn mặc áo nỉ xanh tiến lại gần, khẽ hất cằm về phía Hồ Mục Viễn: “Ai đây?”

“Em gái tao.” Đàm Nhất Chu vỗ vai cậu ta. “Hôm nay con bé ở đây đọc sách, mày để mắt giúp tao nhé.”

Nói rồi, anh quay đi.

Hồ Mục Viễn níu vạt áo anh: “Anh đi đâu?”

“Về trường học chứ đâu.” Đàm Nhất Chu véo má cô, cười cười. “Đâu có rảnh rỗi như tụi nhóc tiểu học bọn em.”

Anh dúi vào tay cô tờ mười tệ: “Ở yên đây, đừng chạy lung tung. Trưa nhớ mua gì ăn đấy.”

Một số tiền lớn như vậy, Hồ Mục Viễn không dám nhận: “Em không lấy đâu.”

Đàm Nhất Chu bảo: “Xem như anh cho em mượn. Khi nào gom đủ vỏ chai thì trả anh.”

Nghĩ đến cuốn truyện tranh bị xé chưa biết lấy đâu mà đền, Hồ Mục Viễn bèn nhận tiền. Cô âm thầm quyết tâm phải nhanh chóng trả lại, bèn hỏi: “Khi nào anh quay lại?”

“Chưa biết nữa, để sau đi. Anh đi đây, sắp trễ rồi.”

Lần gặp lại Đàm Nhất Chu là vào một sáng mùa đông.

Hồ Mục Viễn đang đi trên đường, chiếc mũ vàng nhỏ đột nhiên bị ai đó giật mất.

Ban đầu, cô cứ tưởng là gió, vội vàng ôm đầu, rồi lại thấy bóng lưng Đàm Nhất Chu.

Anh cười phá lên, nhấc mũ cô lên cao, đạp xe vun vút bỏ xa cô một đoạn.

Hồ Mục Viễn dốc sức đuổi theo, nhưng Đàm Nhất Chu lại quay đầu, đạp xe vòng quanh cô. Cô cố mấy cũng không giành lại được mũ, còn bị anh chọc ghẹo.

“Chân ngắn quá nha! Anh nghe bạn anh bảo, dạo này em hay trốn học lắm.”

“Em không có!” Hồ Mục Viễn vội vàng thanh minh. “Mới có bốn lần thôi!”

“Bốn lần mà còn kêu ít?” Đàm Nhất Chu làm bộ kinh ngạc. “Bốn lần là bốn ngày rồi đó. Cả học kỳ anh cúp học chưa chắc đã bằng một ngày của em!”

Hồ Mục Viễn hỏi ngược lại: “Thế sao anh lại trốn học?”

Đàm Nhất Chu cười cười: “Thế sao em lại trốn học?”

Cô lí nhí: “Em muốn đi đọc sách.”

“Cuối tuần đi cũng được mà.” Đàm Nhất Chu nhíu mày. “Nghe chưa? Từ giờ không được cúp học nữa.”

“Dạ.” Hồ Mục Viễn ngoan ngoãn gật đầu, rồi lấy ra tờ mười tệ cô vẫn giữ bấy lâu, chìa ra trước mặt anh: “Anh Nhất Chu, em trả anh.”

Đàm Nhất Chu sững lại, rồi bật cười.

“Thôi, coi như anh mời em.”

“Không được.” Hồ Mục Viễn kiên quyết. “Nhất định phải trả.”

“Anh không lấy.”

“Thế thì em cũng không cần.” Cô dứt khoát quăng tờ tiền xuống đất.

Đàm Nhất Chu bật cười, chống chân xuống đường, cười đến mức cả chiếc xe cũng rung lên.

“Được rồi.” Anh vươn tay. “Đưa đây.”

Hồ Mục Viễn đặt tờ tiền vào lòng bàn tay anh, vừa định lấy lại mũ, Đàm Nhất Chu đã nhanh tay đội thẳng lên đầu cô.

Anh ngồi trên xe, thành ra không cao hơn cô là mấy. Hồ Mục Viễn cứ thế đứng giữa hai chân anh, để mặc anh chỉnh lại chiếc mũ ngay ngắn.

Ánh mắt cô trượt từ hàng mày sắc lẹm xuống sống mũi cao thẳng của anh. Lần đầu tiên cô nhận ra, anh Nhất Chu đẹp trai thật, còn đẹp hơn cả mấy diễn viên trên tivi.

Bỗng dưng, đôi bàn tay anh áp lên hai bên tai cô. “Sao tai em lạnh thế này?”

“Còn không phải tại anh giật mũ của em à?”

Đàm Nhất Chu không khách khí, xoa mạnh mấy cái, rồi vỗ nhẹ lên lưng cô.

“Đi học đi!”

Dạo này, bố mẹ Hồ Mục Viễn đang bàn tính xem có về Thiệu Thành ăn Tết hay không.

Bố cô bảo, phải xem có đòi được tiền lương bị nợ không đã.

Cô đã mấy năm chưa về quê, cũng hơi nhớ, nên rón rén hỏi: “Nhỡ lại không đòi được thì sao ạ?”

Sắc mặt cha sa sầm, quát: “Chuyện của người lớn, con nít không được xen vào!”

Chiều hôm sau, cô đang ríu rít kể chuyện trường lớp với mẹ thì cha cô bước vào nhà.

Vừa vào cửa, ông vớ ngay cái lược, không nói không rằng, vụt mạnh lên đầu cô.

Mẹ cô giật bắn: “Ông làm cái gì vậy?”

“Còn không phải tại cái con miệng quạ đen này à?” Bố cô sầm mặt. “Năm nay sếp lại bảo không có tiền phát lương. Cái đồ khốn nạn!”

Hồ Mục Viễn ngồi thẫn thờ trước bàn học, tim vẫn còn đập thình thịch.

Cô thấy mình thật xui xẻo khi có một người cha tính khí thất thường như vậy.

Nhưng cuối cùng, cả nhà cô vẫn chen chúc trên chuyến tàu đông nghịt để về quê ăn Tết.

Hồ Mục Viễn như mọi khi, say xe đến xanh mét, phải nằm vật ra cả ngày mới tỉnh táo lại.

Nhà bà nội đông trẻ con, tivi mở từ sáng đến tối, người lớn ra ra vào vào, ai cũng tất bật.

Cô làm bài tập Tết từ sớm, rảnh rỗi liền cùng anh chị họ chạy nhảy khắp nơi, chơi đùa thoải mái vài ngày.

Cha cô cũng không có thời gian để quản cô, hoặc giả lả trước mặt đông người, ông không tiện đối xử với cô nghiêm khắc như mọi khi.

Hồ Mục Viễn nhận ra từ lâu, cha cô đối xử với mọi đứa trẻ trên đời ngoài cô ra đều nhẹ nhàng, dịu dàng, ôn hòa y hệt như lần đầu cô gặp ông.

Vậy nên, ai cũng quý ông, ai cũng thích quấn quýt bên ông, trêu đùa, làm nũng với ông.

Chỉ riêng cô là cứ thấy ông là muốn tránh xa, như chuột thấy mèo.

Em gái cô, Hồ Mục Hinh, và em trai cô, Hồ Mục Duy, năm nay đã năm tuổi, suốt ngày quấn lấy cô như hai con búp bê Phúc Lộc, trông đến là đáng yêu.

Hôm phải rời đi, cả nhà Hồ Mục Viễn dậy từ bốn giờ sáng. Họ sợ em trai và em gái sẽ khóc nên định lặng lẽ rời đi khi hai đứa nhỏ còn đang ngủ. Nhưng việc thu dọn hành lý lại quá ồn ào.

   Ông bà nội nhiệt tình, cố gắng nhét càng nhiều thịt xông khói và rau củ khô vào hành lý của họ càng tốt. Cái này cũng bảo mang theo, cái kia cũng bảo cầm đi. Nhưng Hồ Đông Thành và Trương Thiến chỉ có bốn cánh tay, Hồ Mục Viễn cũng chỉ có thể xách được một ít đồ.

Giữa những lời từ chối và chọn lựa, Hồ Mục Hinh và Hồ Mục Duy cũng bị đánh thức. Hai đứa khóc lóc, đòi xuống giường, bà nội dỗ mãi không được, cuối cùng đành mặc quần áo cho chúng.

Trong cơn gió lạnh cắt da cắt thịt mùa đông, cả gia đình đứng bên vệ đường tối đen như mực, tiễn nhà Hồ Mục Viễn lên chiếc xe khách nhỏ.

Em trai và em gái mỗi đứa ôm lấy một bên chân mẹ, gào khóc thảm thiết, đòi đi theo, hỏi tại sao mẹ không cần chúng nữa.

Trương Thiến lau nước mắt, bảo người nhà bế hai đứa ra, không dám ngoảnh đầu lại mà bước lên xe.

Một ngày nào đó vào tháng Sáu, Vương Dận Thừa hớn hở chạy vào lớp, kể rằng cậu phát hiện một cây dưa hấu mọc sau sân thể dục, trong một bụi cây, trên đó có hai quả dưa bé xíu, cỡ nắm tay.

Có người ngạc nhiên, có người không tin, cả lớp lập tức ùa đi xem.

Hồ Mục Viễn đang đứng dưới gốc cây mộc lan, chậm rãi nhặt những cánh hoa rơi trên bãi cỏ. Hoa mộc lan trắng tinh, cánh dày cứng, lớn hơn cả bàn tay cô, cầm trên tay có mùi thơm dịu dàng. Năm nào cô cũng nhặt, nhặt một đống rồi xếp vào hố cỏ như làm tổ chim, chẳng bao giờ thấy chán.

Một nhóm bạn học ríu rít chạy qua, cô không hiểu chuyện gì, tưởng có sự kiện gì lớn lắm. Cô nhìn thấy Chương Trì chạy phía sau cùng, định hỏi thì cậu ấy đã kéo tay cô chạy theo.

“Có chuyện gì thế?” Hồ Mục Viễn hỏi.

“Đi xem cây dưa hấu.” Chương Trì đáp.

Cây dưa hấu thì có gì đáng xem nhỉ? Hồ Mục Viễn thấy khó hiểu.

Nhưng rõ ràng, bạn học trong lớp cô lại thấy rất thú vị, vây quanh cây dưa, xuýt xoa không dứt, cứ như đang chiêm ngưỡng một bảo vật quý hiếm vậy.

Những học sinh khác trên sân cũng bị thu hút, liên tục thốt lên kinh ngạc: “Wow, dưa hấu! Đúng là dưa hấu thật kìa!”

Hồ Mục Viễn vừa buồn cười vừa bất lực, nói với Chương Trì: “Chỉ một cây dưa hấu thôi mà mọi người đã phấn khích thế này, nếu dẫn họ về ruộng dưa nhà ông nội tớ, chắc phải vui sướng phát điên mất.”

Chương Trì tò mò hỏi: “Nhà ông cậu có ruộng dưa à? Lớn không?”

Hồ Mục Viễn đáp: “Lớn lắm, mấy mẫu liền. Mà buồn cười lắm, ông tớ sợ người ta đến trộm dưa vào ban đêm, nên còn dựng cả chòi canh trong ruộng đó, thỉnh thoảng tớ cũng ngủ lại.”

Chương Trì tròn mắt: “Vậy có ai trộm dưa không?”

“Đương nhiên là có.” Hồ Mục Viễn nhớ lại vài chuyện khi canh dưa với ông nội. “Có lần, thật ra tớ cũng chẳng biết có bao nhiêu tên trộm, nhưng chúng lấy mất rất nhiều dưa, gần như khuân sạch cả ruộng. Mà tớ với ông lại ngủ say quá, chẳng hay biết gì. Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời ạ, cả một khoảnh ruộng, dây dưa bị giẫm nát tơi bời, dưa to thì biến mất sạch.”

“Rồi có bắt được trộm không?”

“Không, chẳng ai bắt được cả. Chuyện này đành bỏ qua thôi.” Hồ Mục Viễn nhớ lại ông bị bà nội cằn nhằn suốt nửa năm vì vụ mất dưa. “Nhưng may mà dưa hấu trồng lại rồi cũng lớn lên tiếp.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, từ vụ trộm dưa chuyển sang những câu chuyện ma mà ông nội hay kể vào ban đêm.

Khi về đến lớp, câu chuyện “chị em Hồ Mục Viễn gặp thủy quái” mới kể được một nửa, Chương Trì không nỡ bỏ dở, kéo tay cô ngồi xuống tiếp tục kể.

Hồ Mục Viễn lắc đầu: “Không được, tớ còn bài toán chưa làm xong. Để lần sau kể tiếp.”

Chỉ trách chỗ ngồi của họ quá xa nhau. Không biết từ lúc nào, Chương Trì lớn vọt lên, ngồi tít hàng ba cuối lớp. Còn Hồ Mục Viễn thì vẫn chậm lớn, bám trụ vững vàng ở ba hàng đầu tiên.

May mà Vương Dận Thừa vẫn là một cậu béo ồn ào, luôn nhộn nhịp quanh quẩn bên cô.