Mùa Hạ Trôi Xa

Chương 12



Chương Trì mở chiếc tủ lạnh nhỏ bên cạnh cửa, để Hồ Mục Viễn tự chọn đồ uống hoặc kem.

Hồ Mục Viễn lại một lần nữa sững sờ—chỗ này có khác gì tiệm tạp hóa đâu chứ!

“Tớ không ăn đâu.” Cô giả vờ khách sáo.

“Ăn đi.” Chương Trì khuyến khích. “Tớ một mình cũng ăn không hết.”

Thế là Hồ Mục Viễn lấy một chai nước cam. Cô thực lòng cảm thán:

“Chương Trì, trên đời sao lại có đứa trẻ nào hạnh phúc như cậu nhỉ? Tớ dám cá, cậu chắc chắn là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới!”

“Sao lại thế?” Chương Trì hỏi.

“Cậu ở trong một căn phòng thế này mỗi ngày, chẳng lẽ không vui sao?”

“Cậu bây giờ cũng đang ở đây mà, cậu vui không?”

“Vui chứ!” Hồ Mục Viễn cười đến mức khóe miệng muốn kéo tận mang tai. “Đây chính là căn phòng trong mơ của tớ!”

“Thế thì tốt rồi.” Chương Trì cũng bật cười. Cậu ngồi khoanh chân trên sàn, chống tay ra sau nhìn cô: “Đi chọn truyện tranh đi.”

“Được liền.”

Từ lần đó trở đi, Hồ Mục Viễn không cưỡng lại được cám dỗ, ba ngày hai lượt lại chạy đến nhà Chương Trì.

Cô dĩ nhiên không dám cũng không thể mượn xe của Chương Trì về nhà, nên mỗi lần đều chạy bộ đến thật sớm, rồi cũng chạy bộ về thật sớm.

Để có thể ở lại lâu hơn vài tiếng, Hồ Mục Viễn còn có tầm nhìn xa trông rộng, mang theo hộp cơm trưa đến nhà Chương Trì.

Bố mẹ cậu quả nhiên đúng như lời cậu nói, ban ngày hầu như không có nhà.

Dì Thái sống ở tầng dưới, cứ đến mười một giờ là lên hỏi Chương Trì trưa muốn ăn gì. Nếu Hồ Mục Viễn cũng ở đó, Chương Trì sẽ mời cô ăn chung, nhưng cô kiên quyết từ chối. Đến nhà người ta đọc sách đã là quá lắm rồi, ăn uống nữa thì không hay lắm.

Tuy nhiên, đồ uống thì cô lại uống không ít.

Chương Trì cứ nhất quyết bắt cô uống, bảo rằng đồ trong tủ lạnh sẽ được thay mới theo định kỳ, uống không hết cũng chỉ có nước đổ đi. Hồ Mục Viễn đành mặt dày mà lấy.

Hai người thường ở trên tầng ba.

Hồ Mục Viễn chủ yếu chỉ đọc truyện tranh, không mấy hứng thú với đồ chơi hay máy tính. Trên sàn trải thảm, có cả ghế lười, cô cứ ôm sách mà lăn lộn khắp nơi.

Chương Trì đôi khi nằm cạnh cô đọc truyện tranh, đôi khi ngồi tháo lắp bộ Lego mới, lúc lại gõ máy tính chơi game. Cũng có khi, cậu sẽ lấy vở ra, vừa nhìn truyện tranh vừa vẽ lại.

Mỗi lần như thế, Hồ Mục Viễn đều bị cậu thu hút.

Cô cảm thấy cậu vẽ rất giống, đến cả kiểu tóc hình núi lửa của nhân vật cũng sinh động như thật, nên tò mò hỏi:

“Chương Trì, cậu từng học vẽ à?”

“Không đâu, tớ chỉ vẽ bừa thôi.” Chương Trì đưa bút cho cô. “Cậu thử đi.”

Hồ Mục Viễn miệng nói “Tớ không làm được đâu”, nhưng tay lại không hề khách sáo, lập tức đón lấy cây bút. Cô men theo đường viền cổ mà Chương Trì đã phác thảo, vẽ tiếp xuống dưới.

Không nằm ngoài dự đoán, nét vẽ của cô cứng đờ vô cùng, chẳng khác gì hai sợi dây khô khốc cắm thẳng xuống mặt giấy.

“Xong đời.” Cô lật đật tìm cục tẩy. “Tớ phá hỏng mất rồi.”

“Tút tút tút——”

Đột nhiên, trên bàn vang lên tiếng chuông gọi video.

Chương Trì đứng dậy, ngồi xuống trước máy tính, bấm vào nút nhận cuộc gọi.

“A lô, cậu út.”

Hồ Mục Viễn tò mò, ghé lại nhìn một cái, không ngờ trên màn hình lại xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi!

Kha Vũ Minh cũng nhìn thấy cô.

Anh ta hỏi thẳng Chương Trì: “Cái đầu xù phía sau cháu là ai thế?”

Hồ Mục Viễn giật nảy mình: “Hả? Chú ấy nhìn thấy tớ sao?”

“Nhìn thấy.” Chương Trì phóng to khung nhỏ ở góc phải màn hình, lập tức xuất hiện hai cái đầu kề sát nhau.

“Oa!” Hồ Mục Viễn tròn mắt kinh ngạc.

“Đây là webcam.” Chương Trì chỉ vào quả cầu nhỏ bên cạnh màn hình. Sau đó, cậu giới thiệu với Kha Vũ Minh: “Bạn học của cháu ạ.”

Hồ Mục Viễn lập tức lặng lẽ lùi vào góc phòng.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, cô lại đứng sau lưng Chương Trì, tò mò nhìn vào màn hình máy tính.

“Xịn ghê! Còn có thể gọi video nữa!”

“Chỉ cần có mạng là được.”

“Chỗ nào cũng dùng được sao? Khác tỉnh cũng gọi được à?”

Chương Trì suýt nữa bật cười, nhưng vẫn nhịn xuống. Cậu kiên nhẫn giải thích:

“Đương nhiên rồi, thậm chí khác quốc gia cũng được. Vừa nãy, cậu út tớ ở bên Mỹ, tớ ở đây, vậy mà vẫn có thể kết nối ngay lập tức.”

“Mỹ á! Cậu út cậu sao lại ở Mỹ?”

“Đi công tác. Sắp về nước rồi.”

“Cậu út cậu làm nghề gì thế?”

“Luật sư, bận lắm.”

“Thích thật đấy.” Hồ Mục Viễn lại một lần nữa bày tỏ sự ngưỡng mộ. “Cậu út cậu còn đặc biệt hỏi cậu muốn quà gì nữa.”

“Cậu có tài khoản xã hội không?”

“Là cái gì cơ?”

“Để tớ đăng ký cho cậu.”

Chương Trì mở trang đăng nhập, nhanh chóng tạo một tài khoản mới.

“Cậu muốn đặt tên là gì?” Cậu hỏi Hồ Mục Viễn.

“Tớ không biết.” Hồ Mục Viễn hoàn toàn không hiểu về mấy thứ này.

“Vậy gọi là ‘Hồ Miên Miên’ đi.”

“Không chịu.”

Mặc kệ sự phản đối của Hồ Mục Viễn, Chương Trì vẫn lạch cạch nhập ba chữ kia vào.

“Mật khẩu thì sao?”

“Mật khẩu của cậu là gì?”

“Cậu dùng giống tớ đi. Tên cộng ngày sinh. Cậu sinh ngày mấy?”



Thế là Hồ Mục Viễn một cách mơ hồ có thêm một tài khoản xã hội, nhưng danh sách bạn bè chỉ có duy nhất một người—“Phi Trì”, chính là Chương Trì.

Cậu còn viết một mẩu giấy ghi số tài khoản cho cô, bảo cô học thuộc.

Hồ Mục Viễn ngoài miệng thì đồng ý, nhưng sau đó quăng ngay ra sau đầu. Cô chẳng có thiết bị nào để đăng nhập, nhớ hay không cũng chẳng có tác dụng gì.

Khoảng một tuần trước khi nhập học, Hà Hạo Nhiên đến nhà Chương Trì chơi.

Cậu ta quá quen thuộc với nơi này, vào cửa liền chạy thẳng lên tầng ba.

Cửa phòng mở sẵn. Chương Trì đang ngồi trước bàn máy tính, còn trên sàn lại có một người đang nằm, trên người phủ một chiếc chăn mỏng, chỉ lộ ra cái đầu bù xù.

Hồ Mục Viễn đang đọc sách mà ngủ quên mất.

Hạ Hạo Nhiên ngạc nhiên hỏi: “Ai đấy?”

“Bạn học tớ. Nói nhỏ chút.”

“Con trai hay con gái?”

“Con gái.” Chương Trì đứng dậy. “Đi, sang phòng bên chơi.”

“Cậu mời con gái đến nhà chơi à? Không sợ Hạ Giai Ninh giận sao?”

“Cậu đang nói linh tinh gì vậy? Đừng có bịa đặt.” Chương Trì trừng cậu ta. “Hạ Giai Ninh đang đi Tân Cương với dì Hiểu Hàm rồi.”

“Ồ, nên cậu mới mời con gái khác đến chơi với cậu chứ gì. Nhưng tớ thấy cô ấy không bằng Hạ Giai Ninh đâu.”

Chương Trì thụi cho Hà Hạo Nhiên một cú. “Cậu là bà tám à? Trong đầu toàn mấy thứ vớ vẩn này thôi sao?”

Trong lúc nghỉ giữa các ván game, Chương Trì bỗng hỏi:

“Cậu từng ăn trứng gà sống chưa?”

“Trứng lòng đào à?”

“Là trứng sống luôn ấy. Đập vỏ xong uống thẳng.”

“Chưa.” Hà Hạo Nhiên đầy nghi ngờ. “Ăn được sao?”

“Tớ cũng chưa thử.” Chương Trì hứng thú kể. “Nhưng Hồ Mục Viễn—cô bạn đang ngủ đằng kia—nói rằng hồi nhỏ ở nhà bà ngoại, ngày nào dậy cũng chạy ra ổ gà, nhặt trứng rồi đập vào tường, sau đó ngửa đầu uống một hơi hết luôn.”

Lúc Hồ Mục Viễn kể, Chương Trì thấy chuyện này thú vị lắm, bây giờ mới hào hứng chia sẻ lại với Hà Hạo Nhiên.

Nhưng cậu ta lại không thấy thế.

Hà Hạo Nhiên rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay nổi da gà: “Ăn như thế không tanh sao?”

“Cũng không tệ lắm đâu, hình như còn nóng nữa.”

“Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy ghê rồi.” Hà Hạo Nhiên bĩu môi. “Đồ nhà quê. Sao cậu lại rủ loại người này đến nhà chơi?”

Chương Trì cau mày: “Cậu nói ai là ‘nhà quê’ chứ?”

“Thì chính là nhà quê mà! Nhà tớ trước kia có một cô giúp việc cũng như thế, đồ ăn sống cũng ăn, mà còn không sạch sẽ.”

“Thôi bỏ đi, nói chuyện với cậu chẳng có ích gì.” Chương Trì lười đôi co, tiếp tục tập trung vào game. “Lên bờ nhanh! Đừng để tí nữa tớ còn phải quay lại cứu cậu.”

Hồ Mục Viễn nằm ngửa trên sàn, lơ mơ nghe thấy tiếng nói chuyện bên cạnh.

Càng nghe, cô càng tỉnh táo.

Cô nghĩ, họ đang nói về mình.

Sau ngày hôm đó, Hồ Mục Viễn không còn đến nhà Chương Trì nữa.

Giáo dục nghĩa vụ ở Đường Thành theo hệ 5+4. Cuối năm lớp Năm, học sinh phải qua một kỳ thi lớn. Ai đạt yêu cầu sẽ được vào khu Nhất Trung, chỉ cách Tiểu học Khu Một một con phố. Ai không đủ điểm sẽ phải phân luồng sang trường khác. Vì thế, lên lớp Năm, các thầy cô dạy chính bắt đầu nghiêm khắc hơn. Các cuộc thi lớn nhỏ trong trường cũng ngày một nhiều.

Olympic Toán, thi tiếng Anh, những cuộc thi đó dành cho học sinh đã được đào tạo chuyên sâu ngoài giờ. Hồ Mục Viễn chưa bao giờ có tên trong danh sách.
Chỉ khi có cuộc thi viết hay tuyển chọn bài dự thi, cả lớp mới đồng loạt quay sang nhìn cô, vì chắc chắn cô sẽ là người đầu tiên được gọi.

Cô giáo Vương yêu quý Hồ Mục Viễn ai cũng thấy rõ. Có lần, cô làm bài thi bị lạc đề, cô Vương rộng lượng đến mức cho cô một cơ hội viết lại. Điều đó khiến một số bạn trong lớp không hài lòng. Cô Vương liền nói: “Mọi người đều bình đẳng, bạn nào muốn làm lại, cô sẽ chấm lại từ đầu.” Thế là cả lớp im lặng, không ai nói thêm câu nào nữa.

Sau Tết không lâu, Hồ Đông Thành mua về một chiếc tivi.

Hồ Mục Viễn sững sờ, không hiểu vì sao tự nhiên lại có chuyện tốt như vậy. Cô vẫn nhớ, ngày trước nhà mình chuyển ra khỏi khu nhà chung cũng chỉ vì muốn tránh xa một cái tivi.

Trương Thiến bảo:
“Ông tưởng tôi không biết à? Ông mua tivi chỉ để xem Olympic Bắc Kinh chứ gì? Không chịu nổi, nhất quyết phải rước nó về.”

Hồ Đông Thành cười ha ha, không chối.