Mùa Hạ Trôi Xa

Chương 14



Sau kỳ thi giữa kỳ tháng Năm, trường tổ chức lễ trao thưởng trên bục phát biểu.

Toàn khối có hơn hai mươi lớp, mỗi lần bốn lớp sẽ cử ba học sinh đứng đầu lên bục nhận thưởng.

Hồ Mục Viễn đứng ngay cạnh Chương Trì. Cậu cao hơn cô gần cả một cái đầu, cô nghiêng người cũng chỉ có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn của cậu.

Cậu trắng bệch thế này từ bao giờ vậy?

Hồ Mục Viễn chợt nhớ có một mùa hè, cả hai từng thi nhau xem ai đen hơn, khi đó, Chương Trì còn thắng cô cơ mà.

“Đi thôi.” Chương Trì chạm nhẹ vào cánh tay cô.

“Ừ.”

Hồ Mục Viễn xoay người, theo bạn học bước xuống.

Đi được mấy bước, Chương Trì bất ngờ đuổi theo, rồi sóng vai đi cùng cô về phía đội hình lớp mình.

Cậu hỏi: “Cậu biết kỳ sau trường sẽ chia lớp chọn không?”

Hồ Mục Viễn gật đầu: “Biết chứ.”

Cô đã nghe nói từ trước rồi. Sẽ có hai lớp chọn, chỉ những học sinh đứng trong top ba của mỗi lớp mới chắc suất vào.

Chương Trì cười: “Cậu đoán xem chúng ta có cùng lớp không?”

Hồ Mục Viễn giả vờ lắc đầu: “Chắc gì tớ đã vào được.”

Cuối cùng, cả hai đều đỗ. Nhưng Chương Trì vào lớp chọn Một, còn cô lại ở lớp Hai.

Mùa hè năm ấy, Hồ Đông Thành thôi việc. Ngày nào cũng ra ngoài từ sớm đến khuya, mang theo chồng tài liệu dày cộp, chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm một ngành nghề phù hợp, sau cùng dự tính về Thiệu Thành lập nghiệp.

Còn hai đứa em của cô cũng đến tuổi đi học. Bố tranh thủ thời gian rảnh đưa chúng từ Thiệu Thành lên Đường Thành nhập học.

Đến khi năm học mới chính thức bắt đầu, cửa hàng thép của bố ở chợ vật liệu xây dựng Thiệu Thành cũng khai trương.

   Còn Trương Thiến vẫn ở lại Đường Thành, một mình đi làm nuôi ba chị em cô.

Năm học ấy là năm bận rộn nhất từ trước đến nay của Hồ Mục Viễn.

Không biết vì sao, mẹ cô lại thường xuyên phải trực ca đêm. Mỗi buổi sáng đi học, cô đều phải dậy thật sớm, cầm ba đồng trong hộp đựng tiền ăn sáng, rồi dắt hai đứa em đi.

Ba chị em vừa đi vừa nhấm nháp hai chiếc bánh bao, đến cổng trường Tiểu học Khu Một thì tạm biệt nhau. Sau đó, Hồ Mục Viễn lại chạy sang trường Nhất Trung, kịp có mặt trước bảy giờ hai mươi để tập thể dục buổi sáng.

Buổi chiều, tiểu học tan học sớm hơn trung học một tiếng. Hồ Mục Hinh và Hồ Mục Duy sẽ tự dắt tay nhau băng qua đường, đứng chờ chị gái trước cổng trường. Rồi ba chị em cùng nhau về nhà.

Về đến nơi, Hồ Mục Viễn nhóm bếp, hâm nóng đồ ăn mẹ để lại trên bàn, đun nước cho cả nhà tắm, sau đó rửa bát, giặt đồ, làm bài tập rồi mới đi ngủ.

Việc nhiều, chuyện vụn vặt cứ nối nhau không dứt, nhưng kỳ lạ thay, cô lại không thấy mệt. Không phải ở chung với bố, bầu trời của cô cũng như rộng hơn, không khí cũng trong lành và ngọt lành hơn bao giờ hết.

Cấp Hai có thêm nhiều môn học mới, Hồ Mục Viễn đều thích. Cô cũng đã thoát khỏi cô Ngô, gặp được một giáo viên ngữ văn mới vừa tốt bụng vừa hài hước.

Lớp Một và lớp Hai có cùng một tổ giáo viên. Vì thế, học sinh hai lớp cũng thường xuyên bị mang ra so sánh.

Ngoài dạy học, các thầy cô còn rất giỏi kích thích tinh thần ganh đua. Khi thì bảo với lớp Hai rằng có học sinh lớp Một chỉ mất vài phút là làm xong một bài khó, khi thì sang lớp Một nói có người lớp Hai nhắm mắt cũng vẽ được bản đồ thế giới. Từng chút một, từng chút một, các thầy cô khơi lên ngọn lửa quyết tâm, khiến học trò của mình không tiếc công sức, ngày đêm học hành, nhất định phải vượt lên trên đối phương.

Vốn dĩ, những người được chọn vào hai lớp này đều là học sinh xuất sắc trong lứa tuổi, ai cũng hiếu thắng, ai cũng không chịu thua. Dù ai nấy đều biết đây là chiêu trò của thầy cô, nhưng vẫn không nhịn được mà tự nguyện mắc bẫy.

Dĩ nhiên, ngoài miệng thì ai cũng tỏ vẻ chẳng quan tâm. Chuyện nhỏ thôi mà. Bình thường thôi. Không sao cả. Nhưng sau lưng, không ai biết họ đã cố gắng đến nhường nào.

Trong môi trường ấy, Hồ Mục Viễn cũng cảm thấy áp lực hơn nhiều.

Dù không được học chung với Chương Trì, nhưng cô vẫn thường xuyên nghe thấy tên cậu trong lời nhận xét của các thầy cô. Đến mức cô nghe mà chỉ muốn nghiến răng nghiến lợi.

Mùa đông năm ấy, cả hai trường đều điều chỉnh giờ tan học sớm hơn nửa tiếng.

Sợ hai đứa em đứng ngoài trời lạnh, Hồ Mục Viễn bảo chúng chờ chị trong lớp. Nhưng không hiểu sao, hai đứa nhóc cứ nhất quyết ra cổng trường chờ cô.

Dù tuyết rơi hay trời rét, hai chị em vẫn không thay đổi. Chúng không chạy nhảy lung tung, chỉ quanh quẩn bên cổng trường, chơi oẳn tù tì, nhảy lò cò, hoặc bày đủ trò con nít.

Có hôm, mỗi đứa chọn một viên đá vuông, đặt cặp sách xuống làm đệm, ngồi đó làm bài tập trong lúc chờ chị.

Một hôm, đến lượt Hồ Mục Viễn trực nhật. Cô quên không báo trước nên tan học muộn hơn thường ngày, khiến Hồ Mục Hinh và Hồ Mục Duy phải đứng đợi lâu, sốt ruột đến mức cứ kiễng chân, rướn cổ nhìn vào trong trường.

Từ xa, Hồ Mục Viễn vẫy tay với hai đứa em, rồi chạy lại, nắm tay chúng dắt về nhà.

Thông thường, con đường nhỏ trước cổng trường dẫn ra đại lộ luôn nhộn nhịp với những quầy hàng rong và học sinh tụ tập mua đồ ăn vặt. Nhưng giờ tan học đã trễ, dòng người thưa thớt hẳn, đường phố cũng rộng rãi hơn nhiều.

Dọc lề đường, một chiếc xe đẩy bán lẩu xiên Nhật Bản đang bốc hơi nghi ngút. Trong những ngăn nhỏ bày đủ các loại đồ ăn nóng hổi, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Chương Trì và Hà Hạo Nhiên mỗi người chống một chiếc xe đạp, vừa đứng vừa xiên thịt ăn. Hạ Giai Ninh và Trần Tĩnh Di cũng có mặt, mỗi người cầm một ly trà sữa, vừa nhâm nhi vừa trò chuyện với hai cậu con trai.

Ba chị em Hồ Mục Viễn đi ngang qua nhóm bạn, hình ảnh ấy dễ dàng lọt vào mắt họ. Bởi lẽ, cảnh một cô gái dẫn theo hai đứa trẻ như thế này không phải lúc nào cũng bắt gặp.

“Hồ Mục Viễn!” Trần Tĩnh Di cất tiếng gọi.

Không còn cách nào khác, Hồ Mục Viễn đành dừng lại, nở nụ cười chào mọi người: “Chào các cậu.”

Hồ Mục Hinh và Hồ Mục Duy tò mò nhìn mấy anh chị trước mặt.

Trần Tĩnh Di hỏi: “Đây là em ruột của cậu à?”

“Ừ.”

Hạ Giai Ninh ngạc nhiên: “Sao lạ vậy? Nhà tớ chỉ có mỗi mình tớ thôi, sao nhà cậu lại có cả một đàn thế này?”

Hà Hạo Nhiên buột miệng: “Có gì lạ đâu. Ở quê, nếu con đầu là con gái thì có thể xin sinh đứa thứ hai. Nếu đứa thứ hai vẫn là con gái, lại nộp phạt rồi sinh tiếp. Tư tưởng trọng nam khinh nữ ấy mà.”

Lại nữa rồi.

Hồ Mục Viễn lập tức nhận ra giọng điệu này. Cô nhìn về phía Hà Hạo Nhiên, vừa hay bắt gặp ánh mắt có phần khinh miệt của cậu ta.

Cô đáp gọn: “Em trai em gái tớ là song sinh khác trứng.”

Hà Hạo Nhiên tỏ vẻ không tin: “Thế sao em gái cậu cao hơn?”

Hồ Mục Viễn nhíu mày: “Vì hai đứa là song sinh khác trứng. Sinh học cậu không học à? Chuyện đơn giản vậy cũng không biết sao?”

Giọng cô hơi sắc, khiến mọi người xung quanh đều cảm nhận được sự gay gắt.

Hà Hạo Nhiên còn định nói gì đó, nhưng Chương Trì đã cắt ngang trước: “Hồ Mục Viễn, nhà cậu xa lắm mà nhỉ?”

“Ừ, xa lắm. Tạm biệt.”

Trên đường về nhà, Hồ Mục Viễn cảm thấy bực bội.

Từ trước đến nay, cô chưa từng thực sự để tâm đến cái gọi là nghèo khó. Hay nói đúng hơn, cô biết nhà mình không có tiền, nhưng chưa bao giờ xem đó là vấn đề.

Cô chưa từng thấy xấu hổ vì gia cảnh, cũng không nghĩ việc cả nhà sống chen chúc trong căn phòng trọ nhỏ hẹp là điều đáng ngại. Nhưng người khác thì có. Họ cảm thấy vậy. Và họ không quên nhắc cô phải cảm thấy vậy.

Cô bỗng nhớ lại lần Chương Trì đến khu tập thể công nhân tìm mình, có lẽ cũng chỉ vì tò mò. Khi cậu ấy rủ cô đến nhà đọc truyện tranh, có khi cũng chỉ là phép lịch sự, hỏi một câu cho có, vậy mà cô lại mặt dày đến một lần rồi lại thêm nhiều lần nữa, còn uống không biết bao nhiêu lon nước ngọt nhà cậu ấy.

Càng nghĩ, mặt cô càng nóng bừng lên như lửa đốt.

Cô chỉ muốn kéo đứa trẻ hai năm trước trong ký ức ra mà trách mắng một trận.

Chưa kể bao lần trước đó, cô còn vô tư kể cho cậu ấy nghe chuyện nhặt ve chai, chuyện nhặt trứng gà vỡ… Biết đâu trong lòng cậu ấy đã cười cô bao nhiêu lần rồi.

Tháng Sáu năm 2010, thật đột ngột, Hồ Đông Thành gọi điện cho Trương Thiến, bảo bà đưa mấy đứa trẻ trở về Thiệu Thành. Cửa hàng thép dần đi vào quỹ đạo, một mình ông xoay sở không xuể.

Thật ra, dù không phải bây giờ, Hồ Mục Viễn cũng chẳng thể học lâu hơn ở Đường Thành. Cô không có hộ khẩu ở đây, sớm muộn gì cũng phải trở về Thiệu Thành thôi. Nhưng cô chưa từng nghĩ đến điều đó, cũng chẳng có chút chuẩn bị nào. Vì thế, khi vừa về nhà nghe tin, cô sững sờ vài giây.

Thời gian quá gấp gáp. Hồ Đông Thành nôn nóng đến mức không thể chờ cho lũ trẻ học xong học kỳ này.

Trương Thiến không lay chuyển được ông, đành phải xin nghỉ việc. Bà mua vé tàu ba ngày sau, rồi đi mua mấy cái túi đựng đồ cỡ đại. Suốt cả ngày, bà bận rộn phân loại, thu dọn đồ đạc trong căn phòng trọ chật hẹp. Đồ không cần thì đem tặng, còn lại thì đóng gói, những món quá lớn đều gửi vận chuyển về quê.

Hồ Mục Viễn đặt cặp sách xuống, lập tức chạy ra ngoài.

Cô nôn nóng đến mức chỉ biết liên tục cầu nguyện—cầu mong Đàm Nhất Chu đang ở nhà. Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, điều đó gần như không thể. Cô lại hạ thấp mong đợi, chỉ cần ông nội Đàm có mặt thôi cũng được. Nhưng e rằng cũng không thể.

Những lần đi ngang qua con hẻm nhỏ, cô luôn thấy căn nhà ấy đóng kín, chẳng chút hơi người.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Đứng lặng ngoài cánh cổng sắt lạnh lẽo, Hồ Mục Viễn thất vọng đến mức trong lòng trống rỗng.