Làm sao đây, cô sắp phải về Thiệu Thành rồi.
Thiệu Thành xa Đường Thành đến thế, ngồi tàu cả ngày cả đêm cũng chưa chắc đến nơi. Lần này quay về, có lẽ cô sẽ không bao giờ gặp lại Đàm Nhất Chu nữa.
Hồ Mục Viễn biết anh rất bận, cô chưa từng mơ tưởng có thể gặp anh thường xuyên, chỉ là cô không muốn mất liên lạc với anh như thế này. Giá mà mùa hè năm ngoái gặp nhau, cô đã xin cách liên lạc của anh thì tốt biết bao.
Trời dần tối, Hồ Mục Viễn đành ủ rũ rời đi.
Làm sao để tìm được anh đây?
Trường đại học Đường Thành nằm ở phía bắc quận Lam Tú, còn cô thì ở tận phía nam. Ngoài việc biết anh học ở khoa Y, cô chẳng còn manh mối nào khác. Giữa biển người mênh mông này, cô làm sao tìm được anh?
Thư viện!
Mắt Hồ Mục Viễn bỗng sáng rực lên. Thư viện có bạn của anh, bạn anh nhất định có thể liên lạc với anh!
Nhưng nếu bạn anh không còn làm ở thư viện nữa thì sao?
Đã lâu lắm rồi cô không ghé thư viện đọc sách, nghĩ đến đây, lòng cô không khỏi bất an.
Vừa đi vừa nghĩ, Hồ Mục Viễn đột nhiên nhớ ra mình có một tài khoản QQ. Nếu cô viết số tài khoản đó lên giấy rồi nhét vào khe cửa, liệu anh có nhìn thấy không? Không được, chắc chưa kịp đến tay anh thì giấy đã bị nước mưa làm ướt mất rồi. Hay là khắc lên tường bằng một viên đá? Không được, không thể bôi bẩn tường nhà người ta, hơn nữa anh cũng chưa chắc sẽ chú ý đến.
Quan trọng nhất là—cô hoàn toàn quên mất số tài khoản của mình! Một con số cũng chẳng nhớ ra!
Trong bữa cơm tối, Hồ Mục Viễn hỏi Trương Thiến:
“Mẹ ơi, ngày mai bọn con vẫn phải đi học ạ?”
“Phải!” Trương Thiến cáu kỉnh nói, “Chuyện nhà không cần mấy đứa lo, còn được mấy ngày thì cứ học đi.”
“Ồ… Vậy còn mấy ngày nữa ạ?”
“Hai ngày, sáng ngày kia đi.”
Vậy thì vẫn kịp.
Hồ Mục Viễn quyết định ngày mai đi tìm Chương Trì hỏi về tài khoản QQ.
Trương Thiến dặn: “Chiều mai mẹ phải quay lại xưởng một chuyến, nếu mấy đứa về mà mẹ chưa về, nhớ nhóm bếp nhé.”
“Dạ.”
Chương Trì rất bất ngờ khi Hồ Mục Viễn chủ động tìm cậu.
Hai năm nay, không biết vì lý do gì, cô dường như có thành kiến với cậu, luôn coi cậu như không khí. Kể cả khi cậu chủ động chào hỏi, cô cũng chẳng mặn mà gì.
Cậu không nhớ mình đã làm gì đắc tội với cô.
Hồ Mục Viễn hỏi:
“Chương Trì, cậu còn nhớ năm đó nghỉ hè, cậu giúp tớ đăng ký một tài khoản QQ không?”
Chương Trì lắc đầu: “Không nhớ.”
Hồ Mục Viễn nghẹn lời. Cũng phải thôi, làm sao người khác có thể nhớ giúp cô chứ?
Cô do dự, suýt chút nữa đã định bỏ cuộc, xoay người rời đi. Nhưng nỗi lo sợ mất liên lạc với Đàm Nhất Chu đã ghìm chặt đôi chân cô lại. Cô đành cố lấy dũng khí giúp Chương Trì nhớ lại:
“Chính là… tài khoản có tên Hồ Miên Miên ấy.”
“À, cái đó hả.” Chương Trì ra vẻ như vừa sực nhớ ra, “Hồ Miên Miên làm sao?”
“Cậu còn nhớ số tài khoản không?”
“Hình như tớ có chép cho cậu mà?”
“Tớ quên mất rồi.” Hồ Mục Viễn hối hận vô cùng, “Lâu lắm tớ không dùng, nên quên mất.”
“Gấp lắm à?” Chương Trì hỏi.
“Cũng không hẳn… Chỉ là, tài khoản đó còn tìm lại được không?”
“Đương nhiên. Tớ có kết bạn với cậu mà, danh sách bạn bè vẫn còn.”
“Vậy thì tốt quá rồi!” Hồ Mục Viễn vui sướng reo lên, “Cậu có thể giúp tớ tìm lại không? Ngày mai chép ra cho tớ nhé?”
“Được thôi.”
“Cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Hồ Mục Viễn có chút bất ngờ khi Chương Trì trêu chọc cô.
“Khách sáo thế này à, Hồ Miên Miên?” Chương Trì là người dễ gần, thích bông đùa, cậu cảm thấy lần này Hồ Mục Viễn chủ động tìm cậu có nghĩa là hai người đã “khôi phục quan hệ ngoại giao”. “Cậu cần tài khoản QQ làm gì thế? Trước đây học bao nhiêu tiết tin học, có thấy cậu gấp gáp thế này đâu.”
Dù gì cũng chỉ là một tài khoản, quên rồi thì lập cái mới là được. Tại sao cứ phải là cái cũ? Nếu Hồ Mục Viễn không nói, Chương Trì còn tưởng cô đã dùng tài khoản khác từ lâu rồi.
Nhưng cậu quên mất rằng, mấy chuyện này Hồ Mục Viễn hoàn toàn không rành.
Cô chỉ đáp: “Tớ có việc. Chương Trì, ngày mai nhớ đưa tớ nhé. Đa tạ!” Nói xong, cô chắp tay làm động tác vái chào rồi vội vàng chạy về lớp.
Hồ Mục Viễn không ngờ rằng, tan học xong, Chương Trì lại đặc biệt đạp xe đến tận nhà cô.
Lúc đó cô đang nhóm bếp.
Cô đã làm việc này nhiều năm, thật ra cũng rất thuần thục rồi. Nhưng nhóm bếp là một chuyện khó lường. Trước tiên phải dùng giấy châm lửa, rồi từ giấy đốt đến cành củi nhỏ, sau đó lấy cành củi nhóm than, đợi than cháy đỏ hồng, mới đặt than cục lên. Than bắt lửa thành công, bếp mới coi như nhóm xong.
Mấu chốt để mọi thứ thuận lợi chính là phải có một bàn tay liên tục phe phẩy quạt trước cửa lò. Nếu quạt chậm một chút, khói đen sẽ ùn ùn tích tụ trên miệng bếp như đám mây đen, xộc vào mặt khiến người ta xám tro cả đầu.
Hôm nay không biết là củi ướt hay than ướt, Hồ Mục Viễn đã dốc hết sức bình sinh mà khói vẫn không ngừng bốc lên, cô vừa quạt vừa tránh khói, người ngợm vô cùng thảm hại.
Bất chợt, Chương Trì xuất hiện từ đằng sau làn khói đen.
Hồ Mục Viễn suýt thì giật nảy mình.
Tay cô không thể dừng lại, thấy Chương Trì định đến gần, cô vội vàng ngăn lại: “Đừng qua đây!”
Chương Trì nói: “Để tớ quạt giúp cậu.”
“Không cần—”
Đến khi than cuối cùng cũng chuyển đỏ, Hồ Mục Viễn đã mồ hôi nhễ nhại. Cô thở phào một hơi, xoa cái lưng ê ẩm rồi đứng thẳng dậy.
Chương Trì đưa cho cô một tờ giấy nhớ: “Tài khoản của cậu đây.”
“Cảm ơn.” Hồ Mục Viễn đưa bàn tay lấm lem khói bụi ra nhận lấy, nhét vào túi áo.
Lúc này, cô chỉ mong Chương Trì lập tức quay xe đi luôn.
Cô đang mồ hôi đầm đìa, quần áo dính chặt vào người, không cần soi gương cũng biết tóc mình bù xù như một đống rơm.
Thật mất mặt. Nhưng không sao, cô tự nhủ, dù gì sau này cũng không gặp lại nữa.
“Vậy cậu còn nhớ mật khẩu không?” Chương Trì hỏi.
“Có, là chữ cái đầu tên mình ghép với ngày sinh.”
Hồ Mục Viễn chống một tay lên hông, tay kia cầm quạt nan quạt lấy quạt để cho mình.
“Chữ cái đầu đều viết thường, đừng nhập sai đấy.”
“Ừm. Cậu còn chưa về à?”
Chương Trì nhìn cô, không nói gì. Việc chạy xe đến khu công nhân là ý nghĩ bộc phát, trên đường đi cậu còn nghĩ, cô cần gấp như vậy, mình đặc biệt mang tới, chắc cô sẽ vui lắm. Nhưng phản ứng của Hồ Mục Viễn lại lạnh nhạt hơn cậu tưởng.
Sợ lộ ra ý định đuổi người quá rõ ràng, Hồ Mục Viễn vội vàng nói thêm: “Tớ còn nhiều việc lắm, phải lên nhà ngay đây.”
“Ừ.” Chương Trì gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay đầu xe, “Tớ đi đây.”
“Bye bye.”
Hồ Mục Viễn không ngốc, cô nhận ra lúc Chương Trì đi có chút không vui. Nhưng cô có thể làm gì được đây, cô thật sự không muốn cứ lôi thôi lếch thếch mà đứng đây với cậu lâu hơn nữa.
Sáng hôm sau, sau khi đưa em trai em gái vào trường Tiểu học Khu Nhất, Hồ Mục Viễn không đến trường mà đi thẳng đến thư viện.
Thư viện mở cửa lúc chín giờ, cô cứ ngồi trên bậc thềm trước cửa đợi đến khi thư viện mở.
May mắn thay, trời không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng đợi được bạn của Đàm Nhất Chu.
Người đó biết cô đang tìm Đàm Nhất Chu, tiếc nuối nói: “Nhưng mà dạo này Nhất Chu không có ở Đường Thành đâu. Anh thấy trên mạng, hình như cậu ấy đi thành phố khác với giáo sư rồi.”
Hồ Mục Viễn nói: “Em không cần gặp anh ấy, em chỉ muốn nói với anh ấy vài câu thôi.”
“Vậy thì đơn giản. Để anh gọi điện cho cậu ấy.”
Cuộc gọi được kết nối, người bạn kia nói vài câu trước, rồi mới đưa điện thoại cho Hồ Mục Viễn.
“Anh Nhất Chu ạ?”
“Sao thế, Nhóc Mục Viễn?”
“Ngày mai em phải về quê rồi.” Không hiểu sao, vừa nghe thấy giọng nói của Đàm Nhất Chu, cổ họng Hồ Mục Viễn bỗng nghẹn lại như bị nhồi đầy bông, “Anh Nhất Chu, nếu em về rồi, sau này sẽ không còn được gặp anh nữa. Vốn dĩ anh đã bận như vậy, một năm chỉ có thể gặp em một hai lần…” Nói đến đây, nước mắt cô bắt đầu rơi, “Bây giờ thì hay rồi, không còn gặp được luôn…”
Đàm Nhất Chu vừa cười vừa thở dài, anh đi đến bên cửa sổ, đùa với cô: “Sao, không nỡ xa anh à?”
“Hừm… Em không muốn về, tại sao em phải về Thiệu Thành, tại sao em không phải người Đường Thành chứ…”
“Chuyện này có gì khó đâu, em cố gắng học hành, sau này thi vào Đại học Đường Thành là được mà?”
“Nhưng còn lâu lắm! Đến lúc đó anh đã tốt nghiệp rồi. Biết đâu lại quên em mất rồi.”
Đàm Nhất Chu bật cười: “Ôi chao, ai quên ai trước còn chưa biết đâu nhé. Hơn nữa, anh dám chắc với em, Nhóc Mục Viễn à, sau khi về Thiệu Thành, em nhất định sẽ kết bạn với rất nhiều người mới, gặp được rất nhiều chuyện vui. Đến lúc đó quay đầu nhìn lại, em sẽ thấy chuyện hôm nay chỉ là một chuyện nhỏ bé chẳng đáng để khóc như vậy đâu.”
“Không đâu.” Hồ Mục Viễn thút thít, “Sẽ không có chuyện nào buồn hơn chuyện này đâu.”
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Đàm Nhất Chu nhẹ giọng an ủi cô, “Sẽ còn gặp lại mà. Hơn nữa, dù em không ở Đường Thành, chúng ta vẫn có thể gọi điện như thế này, có gì đâu mà phải buồn chứ.”
“Anh Nhất Chu, em có thể kết bạn với anh trên mạng không?”
“Được chứ.”
Hồ Mục Viễn lấy giấy bút đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận ghi lại số điện thoại và tài khoản mạng xã hội của anh.
“Nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ rồi.” Cô cất kỹ tờ giấy, như thể có một viên đá lớn rơi khỏi ngực, tâm trạng cũng dần bình ổn lại. Cô lau nước mắt, khẽ nói: “Vậy không làm phiền anh nữa. Anh Nhất Chu, em về nhà đây.”
Cô hít sâu một hơi, trả lại điện thoại, nói lời cảm ơn, rồi xoay người đi ra ngoài.
Người bạn kia đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, cảm thấy cảnh tượng này vừa buồn vừa buồn cười. Những lần trước Hồ Mục Viễn đến đây, cô như một đám mây lặng lẽ, ngoài việc thỉnh thoảng cầm sách đi qua đi lại, chẳng có bất kỳ động tác lớn nào. Lần này lại khóc thảm đến vậy, thật sự là một cảnh tượng hiếm thấy.
Anh trêu Đàm Nhất Chu: “Mày làm anh trai mưa cho người ta đấy à?”
Đàm Nhất Chu thở dài: “Mày tiễn con bé một đoạn giúp tao, chắc vẫn còn đang khóc đấy.”
Lời của editor:
Edit tới đoạn này tui khóc như mưa mấy bà ơi!!!! Tội Mục Viễn quá đi