Mùa Hạ Trôi Xa

Chương 16



Sau khi trở về Thiệu Thành, Hồ Mục Viễn đã trải qua một kỳ nghỉ hè không mấy nhẹ nhàng.

Trương Thiến sợ cô lơ là việc học, liền dẫn cô đến nhà sách mua một đống sách bài tập và đề thi. Mỗi ngày, cô phải dành ít nhất một tiếng rưỡi để học tiếng Anh, sau đó làm bài tập của bảy môn học, cộng thêm một số bài toán Olympic nâng cao.

Để tiết kiệm chi phí, Hồ Đông Thành không thuê nhà riêng mà đưa cả gia đình về ở tạm tại tầng lửng của cửa hàng sắt thép.

Hai gian mặt tiền thông nhau ở tầng một, ngoài các kệ hàng ra, chỉ có một góc trong cùng được xây một nhà vệ sinh. Gần khu vực cửa ra vào có đặt một bàn máy tính và vài chiếc ghế mây.

Việc nhà có máy tính là một niềm vui bất ngờ đối với Hồ Mục Viễn, tất nhiên, cô không được phép chạm vào. Nhưng những lúc Hồ Đông Thành lái xe tải ra ngoài nhập hàng, tâm trạng mẹ cô cũng không tệ lắm, thì cô có thể tranh thủ lên mạng nhìn qua một chút. Số điện thoại của Đàm Nhất Chu được cô ghi chú ngay sau tên anh trong danh bạ, cô cảm thấy như vậy an toàn hơn nhiều so với việc chép ra giấy.

Chéo đối diện với cửa hàng nhà họ Hồ là cửa hàng của một bà chủ họ Chu. Bà thường đưa con gái, người cũng đang nghỉ hè, sang cửa hàng của họ Hồ để làm bài tập.

Nhà họ Chu chuyên bán cửa, bên trong cửa hàng trống huếch trống hoác, chỉ có ba bức tường được lắp chừng mười cánh cửa gỗ sơn đỏ có thể mở ra đóng vào. Có lẽ do rảnh rỗi, hoặc có thể là bản tính hay chuyện trò, bà rất thích sang tìm Trương Thiến để tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất, tiện thể quan tâm một chút đến thành tích học tập của Hồ Mục Viễn.

Câu mẹ cô hay nói với cô nhất là: “Đừng kiêu ngạo, phải khiêm tốn.” Khi đối diện với người ngoài, bà cũng giữ vững triết lý sống này, nên chỉ đáp lại sơ sơ.

Vậy là gương mặt của bà chủ Chu liền lộ ra vẻ “quả nhiên là thế”, rồi lập tức khoe khoang về con gái mình.

Hôm nay, bà kể con gái bà học ở trường tiểu học tốt nhất Thiệu Thành, thường xuyên đại diện toàn trường phát biểu trong hội trường, dù chỉ mới học lớp bốn nhưng đã được hiệu trưởng và thầy cô vô cùng coi trọng. Ngày mai, bà sẽ nói con gái bà lễ phép thế nào, phát âm chuẩn ra sao, chữ viết đẹp cỡ nào, mỗi lần họp phụ huynh, giáo viên chủ nhiệm đều khen bằng đủ kiểu.

Hồ Mục Viễn đứng bên cạnh, nghe nhiều đến mức tai sắp mọc kén. Ấy vậy mà mẹ cô vẫn có thể phối hợp gật gù hưởng ứng. Từ tận đáy lòng, cô cảm thấy mẹ mình thật kiên nhẫn và nhẫn nại, còn bản thân cô thì phát bực, chỉ muốn bịt miệng con bé họ Chu kia lại.

Bà chủ Chu chỉ nhỏ hơn Trương Thiến một tuổi, vậy mà cứ mở miệng ra là “Chị Trương” này, “Chị Trương” nọ. Trương Thiến dứt khoát gọi luôn bà ta là “Tiểu Chu.”

Hồ Mục Viễn từng lén quan sát con gái của bà là Thư Khiết. Cô bé trông rất trầm lặng, mỗi khi sang đây, lúc nào cũng chỉ cúi đầu làm bài tập, tình cảnh cũng chẳng khá hơn cô là bao.

Thư Khiết cũng bị đánh đòn. Hồ Mục Viễn từng chứng kiến không chỉ một lần, bàn tay của bà Chu giáng xuống mặt con bé.

Tháng Chín khai giảng, Hồ Mục Viễn – người nhập học giữa chừng – bị tùy tiện xếp vào một lớp thường của trường Trung học Linh Giang.

Thế nhưng, ngay sau kỳ thi tháng đầu tiên, vào trưa ngày công bố điểm số, với vị trí hạng nhất ở ba môn chính và hạng nhì toàn khối trong tám môn học, cô đã bị gọi lên văn phòng.

   Giáo viên chủ nhiệm, người đã dạy cô một tháng qua, là một thầy giáo trẻ dạy Toán. Vừa thấy cô, thầy liền thở dài một hơi thật dài.

“Dù tôi sớm đã biết em không thể ở lại lớp tôi lâu, nhưng thế này cũng nhanh quá rồi.”

Giáo viên tiếng Anh đứng bên cạnh cười trêu: “Anh còn muốn giấu riêng à? Mơ đi! Phòng giáo vụ đã nói rồi, trứng phải để vào một giỏ, ngọc quý phải đưa vào lớp 1 để mài giũa.”

Hồ Mục Viễn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Giáo viên chủ nhiệm gom gọn xấp bài thi đã được các thầy cô chuyền tay nhau xem qua, đưa cho cô: “Hồ Mục Viễn, em về lớp thu dọn sách vở, rồi đến lớp 1 trên tầng cao nhất để báo danh.”

Tất cả giáo viên và học sinh lớp 1 đều tràn đầy tò mò về người đã đột ngột xuất hiện và giành vị trí số một này.

Bạn cùng bàn mới của Hồ Mục Viễn – Tưởng Lăng Trúc, vừa gặp mặt đã không khách sáo mà đòi xem bài thi của cô.

“Bạn Hồ Mục Viễn, chào cậu, đã nghe danh từ lâu. Có thể cho tôi mượn bài thi kỳ thi tháng này được không?”

“OK.” Hồ Mục Viễn hào phóng lấy bài thi ra đưa luôn.

“Đây là lão đại của bọn tôi.” Bạn bàn trước – Điền Dục Hiến quay đầu lại, vô cùng tự nhiên bắt chuyện với cô, “Lão đại của bọn tôi giữ vững vị trí nhất cả hai bảng xếp hạng suốt cả vạn năm nay. Vậy mà lần này lại bị người từ đâu xuất hiện là cậu cướp mất chỗ đứng. Bực đến nỗi, hôm nay ăn cơm trưa cũng chẳng ăn nổi mấy miếng.”

“Cút!” Tưởng Lăng Trúc đá thẳng một phát về phía trước, “Đừng có nói linh tinh.”

“Cậu xem đi, chẳng phải thế sao? Tính khí thì nóng, mặt thì đen kịt.”

Hồ Mục Viễn bị chọc cười, cũng hùa theo đùa một câu: “Giận quá hại sức khỏe, chú ý giữ gìn.”

Tưởng Lăng Trúc nhìn cô đầy khó tin: “Cậu tin mấy lời bịa đặt của cậu ta à?”

Hồ Mục Viễn vội nói: “Đùa thôi, đùa thôi mà.”

Cô nhanh chóng đổi chủ đề: “Thầy cô xếp chỗ theo thành tích à?”

“Vừa đúng vừa không đúng. Chỗ ngồi đúng là được chọn theo thứ hạng, nhưng chỗ của cậu là do lão đại chủ động xin thầy chủ nhiệm ngồi cùng. Anh ấy định ‘dùng kỹ thuật của địch để chống lại địch’ đó.”

“Điền Dục Hiến, cậu có thể đừng học lỏm được một câu rồi lôi ra dùng bừa không?” Cuối cùng, Tưởng Lăng Trúc vung sách đánh một phát, “Đợi lần chọn chỗ tiếp theo đi, cậu đừng hòng ngồi trước tôi nữa.”

“Sai rồi, sai rồi.” Điền Dục Hiến vội cầu xin tha, “Tôi phải ngồi đây chứ, để tiếp thu… tiếp thu trí tuệ của hai vị, nếu không mẹ tôi không tha cho tôi đâu.”

“Tôi chẳng quan tâm sống chết của cậu. Nhưng cậu đừng mơ.” Tưởng Lăng Trúc nói xong liền trả bài thi lại cho Hồ Mục Viễn.

“Để tôi xem.” Điền Dục Hiến cầm bài lên.

Tưởng Lăng Trúc hỏi Hồ Mục Viễn: “Trước đây cậu học trường nào?”

“Ở tỉnh khác, tháng Sáu năm nay mới về đây.”

“Hèn gì.” Tưởng Lăng Trúc chìa tay ra, “Có khi chúng ta sẽ làm bạn cùng bàn hai năm tới đấy, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”

“Hả?” Hồ Mục Viễn bắt tay xong mới hỏi, “Sao lại vậy?”

“Bởi vì tôi chắc chắn sẽ ngồi cạnh cậu. Tất nhiên, rất có thể kỳ thi tới tôi sẽ phục thù, giành lại vị trí đầu bảng, lúc đó cậu có thể chọn chỗ khác.”

“Wow.” Điền Dục Hiến kinh ngạc, “Học bá, bài luận văn của cậu chỉ bị trừ có hai điểm thôi à? Bình thường cậu đọc sách gì vậy? Có thể giới thiệu cho tiểu đệ vài cuốn không?”

Chỗ này vô cùng náo nhiệt, mấy đứa trong lớp hầu như đứa nào cũng hóng hớt từ trước, có đứa còn giả vờ làm việc khác mà lén nghe. Giờ thì chẳng ai giấu nữa, bu lại xem cho rõ.

“Thật không đấy, đưa đây tao coi!”

“Bảo sao điểm Văn cao thế!”

“Nó với thằng Tưởng toán với tiếng Anh đều trọn điểm, hơn nhau mỗi môn Văn thôi.”



Hôm nay, coi như Hồ Mục Viễn được làm nhân vật chính một bữa, đi đâu cũng có người khen ngợi.

Chiều về đến nhà, thấy bố mẹ đã nhận được điện thoại của cô giáo, nét mặt hiếm khi nào tươi đến vậy.

Bà Chu đứng đó, giọng pha chút ghen tị: “Không ngờ con nhóc nhà chị cũng học giỏi ghê ha.”

Trương Thiến chỉ cười nhẹ, chẳng tỏ vẻ gì: “Cũng tạm thôi.”

Bà Chu cố nặn ra câu xã giao: “Chị khiêm tốn quá rồi.”

Mẹ cô quay sang dặn dò: “Cố gắng giữ phong độ nhé con.”

Hồ Mục Viễn gật đầu: “Dạ.”

Dù lớp ở đây không căng như lớp chọn ở Đường Thành, nhưng cô vẫn không dám lơ là. Cô có mục tiêu của riêng mình, con đường nó muốn đi vẫn còn dài.

Ở đây, tuy cô là người mới, nhưng vì tính tình hiền lành, học giỏi mà chẳng hề kiêu căng, đôi khi còn có chút hài hước, nên chẳng mấy chốc mà có cả đám bạn.

Hồi tiểu học ở Đường Thành, nếu không phải cuộc thi lớn thì cô còn chẳng biết ai đứng nhất, nhì trong lớp. Lên cấp hai vào lớp chọn, Hồ Mục Viễn cũng chưa phải là người xuất sắc nhất. Nhưng giờ, ở trường Linh Giang, bỗng nhiên thành tâm điểm chú ý, là người được thầy cô quan tâm nhất, cô mới nhận ra rằng, học giỏi đến mức nổi bật thật sự là một thứ vũ khí lợi hại.

Chỉ qua một đêm, dường như tất cả giáo viên bỗng chốc trở thành cô Vương. Thậm chí ngay cả cây cối ven đường cũng trở nên dễ chịu hơn hẳn.

Ở trường, Hồ Mục Viễn như cá gặp nước, nhưng về nhà thì chẳng suôn sẻ đến vậy.