Mùa Hạ Trôi Xa

Chương 17



Cô với cha mình, Hồ Đông Thành, thỉnh thoảng lại sinh chuyện cãi nhau vì mấy thứ chẳng đâu vào đâu.

Hôm đó, ông đi giao hàng từ quê về, vừa vào nhà đã thấy cô đang ngồi trước máy tính tìm hình ảnh cho bài vẽ tay. Sắc mặt ông lập tức sa sầm, quát ngay:

“Tắt ngay! Làm việc của mày đi!”

Cô đáp: “Con đang tìm tư liệu.”

Một năm không gặp, ông vẫn thế, chưa bao giờ có chút dịu dàng với cô. Nhưng ít nhất bây giờ cũng không còn động tay động chân như trước. Còn cô, lớn hơn chút, cũng chẳng còn sợ ông như chuột sợ mèo nữa, thỉnh thoảng còn dám cãi lại.

“Chơi máy tính thì cứ nhận là chơi đi. Bày đặt kiếm cớ!”

“Con không có.” Cô tắt trang web nhưng vẫn cố giải thích: “Con chỉ muốn xem người ta làm thế nào thôi.”

“Đừng có mà lý sự! Mày không có não chắc? Không biết tự nghĩ? Bạn bè mày ai không có máy tính thì khỏi làm bài luôn à?”

“Con không hiểu sao lại không được dùng.”

“Không cần hiểu. Nhớ là mày không được dùng là được!” Ông cười lạnh: “Còn tưởng tao không biết mày hay lén lút mở máy lên lên QQ hả? Chẳng qua tao không vạch trần thôi!”

Trời đất chứng giám, cô có làm thế đâu. Cô sợ làm phiền Đàm Nhất Chu, chưa bao giờ gọi điện cho anh, tin nhắn cũng chẳng dám gửi nhiều. Thỉnh thoảng cô chỉ lên mạng xem thử anh ấy có đăng gì mới không thôi.

Thôi kệ. Cô nghĩ, ông vốn ngang ngược, nói gì cũng không lọt tai, chẳng buồn tranh cãi làm gì.

Ngày Quốc tế Thiếu nhi trùng với sinh nhật Điền Dục Hiến. Sáng sớm, cậu ta đã ầm ĩ rủ rê cả lớp, mời mấy đứa thân thân tan học về nhà ăn cơm. Cô cũng nằm trong danh sách khách mời.

Cô biết nhà cậu cách trường chưa đầy trăm mét, nhưng nhà cô thì xa lắc, nên vừa nghe xong đã định từ chối ngay:

“Thôi, tôi không đi đâu. Phải về nhà nữa. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé!”

   “Không được!” Điền Dục Hiến trợn mắt, “Còn là bạn bè không đấy?”

“Thật đó, tôi không đi đâu. Chúc cậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, vạn sự như ý, mộng gì cũng thành!”

“Không được không được không được!” Điền Vũ Hiến tỏ vẻ tội nghiệp: “Mẹ tôi dặn rồi, bắt tôi phải mời cậu bằng được. Tôi còn vỗ ngực đảm bảo rồi cơ, giờ cậu cho tôi leo cây, tôi biết giấu mặt vào đâu đây—”

Cô dở khóc dở cười: “Tôi về trễ là bị mắng đấy.”

“Không sao, tôi bảo mẹ gọi điện xin phép mẹ cậu là được chứ gì!”

“Muộn quá không có xe về.”

“Yên tâm yên tâm, tôi nhờ bố tôi chở cậu về tận cửa luôn!”

Cô còn đang lưỡng lự, Điền Dục Hiến tiếp tục dụ dỗ: “Nói cho cậu biết, bánh kem mẹ tôi làm siêu ngon, ngoài tiệm không có bán đâu nha. Không ăn là thiệt lắm đó, lão đại, đúng không?”

“Chuẩn.” Tưởng Lăng Trúc ăn bánh đó mỗi năm, có kinh nghiệm nhận xét: “Nếu không phải nể mặt dì, tôi chẳng thèm đến nhà cậu đâu.”

“Đa tạ nể tình.” Điền Dục Hiến lại quay sang nài nỉ cô: “Đi đi đi, có được khônggg?”

“Được rồi.” Cô nói, “Nhưng đừng về trễ quá nhé.”

“Ok luôn!”

Mẹ của Điền Dục Hiến trông còn rất trẻ. Bà trang điểm nhẹ, búi tóc gọn gàng, lại còn mặc một chiếc sườn xám, lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, tiếp đón mọi người rất nồng hậu.

Dường như bà biết rõ từng đứa một, hết khen đứa này lại tán thưởng đứa kia, thỉnh thoảng còn trêu chọc Điền Dục Hiến mấy câu, khiến cả bữa tiệc rộn ràng tiếng cười.

Lúc đầu, cô ngồi giữa Tưởng Lăng Trúc và một cô bạn trông khá chững chạc. Sau đó, Tưởng Lăng Trúc cùng mấy cậu con trai chạy ra ban công chơi, mẹ Điền liền ngồi xuống cạnh cô.

Bà nắm tay cô, hết lời khen nào là thông minh, học giỏi, rồi lại khen da trắng, tóc đẹp, một mái tóc đen tuyền dày mượt. Bà còn bảo cô có thời gian thì chỉ bảo Dục Hiến học hành, rồi thi thoảng ghé nhà chơi.

Cô không giỏi đối đáp với người lớn, chỉ biết cười gượng gạo, liên tục “Dạ không có, không có đâu ạ” rồi “Vâng vâng vâng”, đến nỗi mặt mày cũng sắp cứng đờ.

Sau khi ước nguyện xong, thổi nến xong, vì bánh kem quá ngon nên chẳng ai nỡ bỏ thừa. Cả đám vừa ăn vừa tám chuyện rôm rả.

Điền Dục Hiến huých tay cô, khoe khoang:

“Sao nào? Ngon không? Danh bất hư truyền chứ hả?”

“Ngon, ngon lắm.” Cô gật đầu, rất biết cách dỗ dành, “Lớn từng này rồi mà chưa bao giờ ăn cái bánh nào ngon thế này. Cảm ơn dì ạ!”

“Thích thì cứ đến đây ăn nữa nhé.” Mẹ Điền cười nói.

Tám chuyện một lúc, cô mượn đồng hồ của Tưởng Lăng Trúc xem giờ. Tưởng Lăng Trúc liền đặt đĩa xuống, nói:

“Muộn rồi, dì ơi, đại thọ tinh, bọn con phải về đây ạ.”

“Ừ, được rồi, về cẩn thận nhé. Mục Viễn, con chờ một lát, dì đã nói với bố con rồi, lát nữa chú chở con về nhé.”

“Dạ.”

Bố của Điền Dục Hiến đưa cô về tận cửa tiệm. Từ trong xe nhìn qua cửa kính, cô thấy bố mẹ mình cùng mấy người đang ngồi quây quần trước màn hình máy tính xem tivi.

Cô chào chú Điền rồi mở cửa xuống xe.

Chú bán ống nước nhựa bên cạnh thấy cô trước, cười nói:

“Mục Viễn về rồi đấy à?”

“Dạ.”

Hồ Đông Thành lạnh lùng nói:

“Mày còn nhớ đường về à? Mày còn nhớ bố mày họ gì không đấy, Hồ Mục Viễn?”

Cô không đáp, lách qua khe hẹp giữa bàn máy tính và mấy người lớn để đi vào trong nhà.

Ông gằn giọng:

“Lần sau mà còn chơi tới khuya mới vác mặt về thì thử xem, tao có đánh chết mày không.”

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác phản cảm, không chỉ vì lời lẽ cay nghiệt của ông, mà còn vì ông lại nói vậy trước mặt bao nhiêu người.

Chín giờ chưa tới, cô đã làm gì sai mà đáng bị đối xử thế này?

Ông quát tiếp:

“Điếc à? Nghe thấy không?”

“Dạ.”

Mùa đông năm lớp 9, không lâu sau Tết Nguyên Đán, Đàm Nhất Chu bất ngờ đăng lên mạng mấy tấm ảnh cưới của anh và vợ.

Hồ Mục Viễn sững sờ. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến thế nào là “kết hôn chớp nhoáng”—nhanh đến mức làm cô choáng váng. Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, thậm chí ngay cả chuyện yêu đương, trước đó anh Nhất Chu cũng chẳng để lộ một chút manh mối nào.

Hôm sau tỉnh dậy, cô gần như nghi ngờ hai tấm ảnh nền đỏ kia chỉ là một giấc mơ.

Buổi chiều về nhà, đúng lúc cha cô ra ngoài, Hồ Mục Viễn không nhịn được liền mở QQ lên.

Cô nghĩ: Xem thêm một lần nữa thôi, chỉ một lần cuối cùng…

Thế nhưng, danh sách bạn bè của cô trống rỗng.

Một người bạn cũng không có.

Cô liên tục đăng nhập, liên tục kiểm tra, chắc chắn đó là tài khoản của mình, nhưng danh sách vẫn sạch trơn, không còn ai cả.

Hồ Mục Viễn ngẩn ra vài giây, sau đó quay sang hỏi mẹ:

“Mẹ, mẹ có động vào QQ của con không?”

Trương Thiến đáp: “Mẹ động vào QQ của con làm gì?”

“Vậy là bố à?”

“Mẹ không biết, đừng hỏi mẹ!”

Trong đầu cô bỗng vang lên một tiếng “ầm” chói tai. Cô nhớ ra rồi—tối qua cô thất thần quá, hình như quên thoát tài khoản.

Nhịp tim cô đập nhanh hơn:

“Có phải bố đã xóa hết bạn bè trong QQ của con không?”

“Mẹ nói là mẹ không biết! Con có giỏi thì tự đi mà hỏi bố con! Hồ Mục Viễn, con rốt cuộc còn muốn học hành nữa không? Vừa về đến nhà là chỉ biết mở máy tính, con còn tâm trí mà học không?”

Hồ Mục Viễn lặng lẽ ngồi xuống bàn, từng quyển bài tập lần lượt được lấy ra khỏi cặp.

Cô nghiến chặt răng, tay khẽ run lên.

Xong rồi. Xong thật rồi.

Giống như một con diều bất ngờ bị cắt đứt dây, cô chỉ có thể tuyệt vọng nắm chặt lấy ống cuộn, ngước mắt nhìn lên trời cao mịt mù, mà không cách nào kéo cánh diều ấy trở lại.

Từ nay, cô đã hoàn toàn mất đi liên lạc với Đàm Nhất Chu.

Không thể nói chuyện.

Không thể nhìn thấy bất kỳ tin tức nào về anh nữa.

Nỗi hoang mang hòa cùng sự thất vọng, tựa cơn thủy triều cuốn tới, khiến tâm trí cô rối bời.

Đến bữa tối, Hồ Mục Viễn đã bình tĩnh lại.

Cô trực tiếp hỏi cha mình:

“Bố, có phải bố đã xóa hết bạn bè trong QQ của con không?”

Hồ Đông Thành chẳng buồn nhìn cô, chỉ cúi đầu gắp thức ăn.

Cô lặp lại câu hỏi:

“Bố, có phải bố xóa không?”

“Ai xóa bạn bè của con?”

“Làm thì làm, bố đừng chối.”

“Mày có thôi đi không hả?” Ông lớn giọng, “Ừ thì tao xóa đó, thì sao? Một đứa học sinh như mày kết bạn trên mạng làm gì?”

Trương Thiến vội vã hòa giải:

“Thôi nào, hai bố con nói ít lại một câu. Chỉ là vài người bạn thôi, xóa rồi thì thôi, ăn cơm trước đi.”

Nhưng Hồ Mục Viễn không chịu bỏ qua:

“Đó là bạn của con, bố có quyền gì mà xóa?”

Hồ Đông Thành lập tức giơ tay, tát thẳng vào mặt cô.

“Mày nói chuyện với bố mày kiểu gì vậy? Tao muốn xóa thì xóa, cần gì mày cho phép?”

Hồ Mục Viễn sững sờ mấy giây, rồi bốp một tiếng, cô mạnh tay đập đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn ông.

“Bố dựa vào đâu mà đánh con?”

Bàn ăn lập tức im bặt.

Hồ Đông Thành đứng phắt dậy, túm lấy cổ áo cô, kéo sang một bên.

“Dựa vào đâu à? Tao nói cho mày biết, dựa vào đây này!”

Chưa đợi cô đứng vững, ông đã vung tay tát thêm mấy cái nữa.

Tóc cô bị đánh rối tung, kính cũng bị hất văng đi. Nhưng cô vẫn đứng thẳng, gào lên:

“Bố nói đi! Dựa vào đâu?!”

“Dựa vào tao là bố mày!” Ông đá một cú vào người cô, “Mày còn to tiếng với tao hả?!” Lại thêm một cú nữa, “Mày ăn của tao, mặc của tao, dùng tiền của tao, còn dám cãi lại tao?! Mày nói tao dựa vào đâu mà đánh mày?!”

Liên tiếp mấy cú đá giáng xuống, Hồ Mục Viễn bị đẩy lùi đến góc phòng.

Cô đứng dậy, vẫn hét lên:

“Thế thì đánh đi! Bố đánh chết con luôn đi! Tốt nhất là đánh chết con đi! Bố giỏi lắm mà, đánh đi! Bố xem con có sợ không! Ngoài đánh người ra, bố còn biết làm gì nữa?!”

Hồ Đông Thành tức giận, liên tục đạp vào lưng cô.

“Tao đương nhiên phải đánh! Tao mà không đánh, mày còn coi tao ra gì nữa?!”

Từ trước đến nay, Hồ Mục Viễn luôn ngoan ngoãn, nhưng hôm nay cô đột nhiên phản kháng. Điều đầu tiên ông nghĩ đến là: gần đây đánh con bé ít quá, làm nó không biết trời cao đất dày là gì. Nếu lần này không đánh cho chừa, sau này những đứa nhỏ khác sẽ bắt chước, còn cần dạy dỗ gì nữa?

Càng nghĩ, ông càng điên tiết, càng đánh càng mạnh tay.

Nhưng mặc cho ông đấm, đá, tát, đập, Hồ Mục Viễn vẫn luôn đứng dậy.

Đứng không nổi thì ngồi.

Nước mắt chảy tràn trên mặt, nhưng miệng vẫn hét lên:

“Đánh đi! Sao không đánh nữa? Đánh tiếp đi!”

Hai đứa em Hồ Mục Hinh và Hồ Mục Duy nép sát vào tường, không dám thở mạnh.

Trương Thiến vẫn im lặng nãy giờ, đến khi thấy Hồ Mục Viễn ngã quỵ mới vội vàng kéo Hồ Đông Thành ra.

Mọi thứ lại chìm vào yên lặng

Chống tay xuống đất, Hồ Mục Viễn từ từ bò dậy.

Hai bên má cô đỏ lựng, khóe môi rách da, mái tóc dài bù xù như một kẻ điên, dính bết vào khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Toàn thân không có chỗ nào không đau, trông vô cùng thảm hại.

Cô hận.

Hận bản thân sao không phải một khúc gỗ vô tri vô giác, không có nước mắt.

Từ nhỏ đến lớn, cô đã nghe quá nhiều lần câu nói của Hồ Đông Thành: “Khóc là giả vờ đáng thương.”

Ngay khi đập bàn, cô đã tự nhủ với lòng: Hôm nay không được khóc, dù thế nào cũng không thể khóc.

Cô thật sự không muốn khóc, không muốn yếu đuối trước mặt ông.

Nhưng nước mắt lại chẳng chịu nghe lời.

Nó không hỏi ý cô, không có sự cho phép của cô, cứ thế rơi xuống, cho ông ta thêm lý do để chế giễu.

Cô chỉnh lại tóc, nhặt kính lên, rửa mặt sạch sẽ.

Sau đó, cô bước vào phòng, dùng hết sức đóng sầm cửa lại.

Mùa hè năm đó, gia đình cô chuyển đến căn chung cư gần khu vật liệu xây dựng do kinh tế khởi sắc.

Hồ Mục Viễn và em gái chung phòng, mà cha cô không bao giờ cho cô khóa cửa, vì ông muốn kiểm tra bất cứ lúc nào.

Nhưng lần này, cô không quan tâm nữa.

Một tiếng rầm vang lên.

Không ai tới kiếm chuyện với cô.

Cô hít sâu, bật đèn bàn, bắt đầu chuẩn bị bài học ngày mai.

Lớp 9, học kỳ 2, cô lén đăng ký thi vào một trường cấp 3 trọng điểm tại Nhạn Thành.

Tác giả có lời muốn nói:

-Mục hồi tưởng đến đây là hết, tiếp theo là giai đoạn đại học.