Mùa Hạ Trôi Xa

Chương 19



Chiếc vỉ nướng vuông vức từ từ được lấp đầy, không khí quanh bàn cũng dần sôi nổi hơn khi mọi người đã quen thuộc với nhau.

Đường Duệ sở hữu những đường nét gương mặt góc cạnh, sắc sảo như được tạc bằng dao, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng chỉ cần anh ta cất lời là sự tương phản lập tức bộc lộ. Đường Duệ vô cùng nhiệt tình, hết gọi người này thử món này lại mời người kia ăn món khác, nói được vài câu lại vỗ tay cười rộn ràng—rõ ràng là một chàng trai vui vẻ, thoải mái.

Nhậm Thiến Đình thì nhàn nhã ngồi đó, thỉnh thoảng lại gắp một miếng tôm bóc vỏ hay một miếng thịt cá mà Đường Duệ đã ân cần chuẩn bị sẵn, xếp thành một ngọn núi nhỏ trong dĩa.

Trong nhóm nữ, Nhiếp Tư Trăn là người hoạt bát nhất. Cô ấy hỏi mấy chàng trai đến từ đâu, quê họ có thắng cảnh hay kỳ quan thiên nhiên gì đặc sắc, thỉnh thoảng lại đệm vào vài câu bông đùa dí dỏm, cởi mở và tự nhiên, chẳng khác nào đang dẫn một chương trình phỏng vấn.

Trần Dĩnh, đến từ một thành phố cổ xinh đẹp nổi tiếng ở vùng Tây Nam, cũng hào hứng chia sẻ về những món đặc sản truyền thống ít người biết đến.

Hồ Mục Viễn không nói nhiều. Ở những nơi đông người, cô thường ít chủ động tham gia vào câu chuyện, nhưng lại thích lắng nghe. Bất kể ai khơi chuyện gì, cô cũng có thể kiên nhẫn ngồi nghe từ đầu đến cuối.

Bành Hàng Kỳ còn trầm lặng hơn cả cô, thậm chí hiếm khi ngẩng đầu. Nhưng vì cậu ta cao lớn, tay chân dài nên vô tình khiến Hồ Mục Viễn có cảm giác bị thu hẹp không gian, cử động cũng dè dặt hơn. Cô đành chỉ tập trung vào phần thức ăn trước mặt mình.

Lúc đó, có người đứng dậy khỏi bàn sau, vô tình loạng choạng và đụng vào khuỷu tay Hồ Mục Viễn. Cú va chạm làm tay cô run lên, mẩu ngô kẹp giữa đũa rơi xuống bàn, lăn lông lốc rồi suýt nữa rớt lên người Bành Hàng Kỳ.

Theo phản xạ, trước khi kịp nhận thức được hành động của mình, Hồ Mục Viễn đã nhanh tay đẩy nhẹ đầu gối cậu ta sang một bên.

“Phịch!”—tiếng miếng ngô rơi xuống khoảng trống vừa được tạo ra.

“Xin lỗi nhé.” Cô lập tức lên tiếng.

Bành Hàng Kỳ hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ chạm vào mình. Cậu ta ngồi cứng đờ, dù cô đã rụt tay lại nhưng cơ thể cậu ta vẫn chưa thể thả lỏng ngay.

“Không sao.” Cậu ta thoáng nhìn cô gái bên cạnh—người đã im lặng suốt cả buổi tối, rồi chậm rãi đặt bàn tay hơi nóng lên đầu gối bên trái.

Rõ ràng là cảm giác khác hẳn so với dòng điện nhẹ khi nãy.

Giá mà hôm nay mặc quần dài, cậu ta nghĩ.

Bốn mắt nhìn nhau, Hồ Mục Viễn bỗng nhận ra Bành Hàng Kỳ trông cũng không tệ. Đôi mắt sau tròng kính của cậu ta có màu nâu nhạt, cùng tông với màu tóc.

“Hai người các cậu làm gì thế?” Đường Duệ tò mò hỏi.

Những người khác chỉ thấy hai người họ lúng túng một hồi, nhưng không hiểu có chuyện gì xảy ra.

“Không có gì đâu.” Hồ Mục Viễn đáp. “Chỉ là có thứ gì đó rơi xuống đất thôi.”

Tàn cuộc nhậu đêm, thời gian vẫn chưa quá muộn. Có người đề nghị kéo nhau đến Bách Thịnh thuê phòng karaoke.

“Để dịp khác đi.” Nhiếp Tư Trăn mỉm cười từ chối. “Chờ đến kỳ nghỉ rồi hãy tính, mai còn phải dậy sớm mà.”

“Cũng đúng, vậy đi thôi, để bọn tôi đưa các cậu về.”

“Thấy Đường Duệ thế nào?”

Về đến ký túc xá, Nhậm Thiến Đình lơ đãng hỏi ba cô bạn cùng phòng.

“Không tệ.” Nhiếp Tư Trăn đáp.

“Khá đẹp trai.” Trần Dĩnh gật đầu.

“Ừm.” Hồ Mục Viễn chỉ đơn giản ừ một tiếng.

“Chỉ vậy thôi sao?” Nhậm Thiến Đình tỏ vẻ chưa hài lòng với những nhận xét quá mức ngắn gọn này.

“Tính cách cũng ổn.” Nhiếp Tư Trăn bật điều hòa. “Vừa rồi tớ ngồi chỗ đó mà chẳng có chút gió nào, lưng đổ hết mồ hôi, tắm mà như không.”

“Tớ cũng thế.” Hồ Mục Viễn cầm lấy bộ đồ ngủ, rồi tạm dừng một chút. “Cậu trước hay tớ trước?”

“Cậu trước đi, tớ qua phòng bên cạnh xem thử.”

“Được, tớ sẽ giải quyết nhanh thôi.”

Hồ Mục Viễn vừa ra khỏi phòng tắm chưa được bao lâu thì Nhiếp Tư Trăn cũng sạch sẽ, mát mẻ bước vào.

Trần Dĩnh ngồi ngay ngắn trên giường, chăm chú viết gì đó. Còn Nhậm Thiến Đình thì lại đang gọi video với Đường Duệ.

Hồ Mục Viễn đang định trèo lên giường thì Đường Duệ đột nhiên hỏi:

“Hồ Mục Viễn có đó không?”

Cô chưa xuất hiện trong khung hình của Nhậm Thiến Đình. Bình thường, khi trong phòng có người di chuyển, Nhậm Thiến Đình rất để ý, cô luôn giữ góc máy chỉ quay lên trần hoặc vào giường mình.

“Có đây, sao thế?” Nhậm Thiển Đình đáp.

Hồ Mục Viễn cũng ngẩng đầu: “Có chuyện gì à?”

Đường Duệ nói nhanh như sợ chậm một chút sẽ không kịp nói hết:

“Bành Hàng Kỳ muốn xin WeChat của cậu đấy, cậu ấy bảo cậu dễ thương lắm nhưng ngại quá nên—”

Cậu ta chưa nói hết câu thì đầu bên kia vang lên tiếng “ưm ưm”, có vẻ như ai đó đã bịt miệng lại.

Tiếng Bành Hàng Kỳ bực bội chửi thề.

Nhậm Thiến Đình giơ điện thoại lên, ghé sát màn hình, giọng nửa đùa nửa trách móc:

“Bành Hàng Kỳ, cậu có ý gì đây? Cậu thấy Hồ Mục Viễn dễ thương, thế còn tớ thì sao, chẳng lẽ tớ không dễ thương à?”

“Em cũng dễ thương mà.” Đường Duệ gỡ tay Bành Hàng Kỳ ra, cười cười: “Nhưng mà bây bi à, em có anh rồi.”

“Thì sao chứ, em người gặp người thích có được không?”

“Được được, bảo bối là người dễ thương nhất thế giới.”

Nhậm Thiến Đình chớp mắt, quay lại nhìn Hồ Mục Viễn:

“Bành Hàng Kỳ, cậu thật sự muốn xin WeChat của Hồ Mục Viễn à? Không phải là không cho đâu, nhưng mà cũng phải có chút thành ý chứ nhỉ? Ừm… Hay là thế này đi, cậu bao bọn tớ bữa sáng một tháng. Thế nào?”

Cô ta quay sang Hồ Mục Viễn: “Cậu thấy sao?”

Hồ Mục Viễn bình thản đáp: “Cậu thích gì thì cứ quyết.”

“Vậy thì thế nhé.” Nhậm Thiến Đình hếch cằm, giọng điệu lém lỉnh: “WeChat của con gái không dễ mà xin được đâu nhé.”

   Đầu bên kia, Bành Hàng Kỳ đã biến mất khỏi màn hình.

Kết thúc cuộc gọi video, Nhậm Thiến Đình tiện tay vứt điện thoại sang bên rồi lại lôi chuyện cũ ra hỏi:

“Rốt cuộc các cậu thấy Đường Duệ thế nào?”

“Vẫn ổn mà.” Hồ Mục Viễn vừa lau tóc vừa đáp qua loa. “Vừa nãy không phải đã nói rồi sao?”

Nhiếp Tư Trăn gật đầu: “Ừ, đúng thế.”

Hồ Mục Viễn không hiểu Nhậm Thiển Đình rốt cuộc muốn nghe cái gì. Có thể chính cô ấy cũng không rõ, nhưng lại chẳng có kiên nhẫn để các cô lặp đi lặp lại những lời khen cho hợp ý cô ấy.

Sao ai cũng hời hợt thế này chứ?

Đúng lúc đó, ánh mắt Hồ Mục Viễn và Nhiếp Tư Trăn chạm nhau, cả hai đều hiểu ra, không chỉ mình cô nhận ra dụng ý của Nhậm Thiến Đình.

Chỉ còn lại Trần Dĩnh—cô nàng tính tình thẳng thắn, chẳng giấu giếm gì trong lòng, có lẽ thật sự không nhận ra ẩn ý của Nhậm Thiến Đình.

Bình thường, khi bạn bè khen Đường Duệ đẹp trai, Nhậm Thiến Đình sẽ giả vờ phàn nàn đôi câu, nhưng thực chất trong lòng lại rất hưởng thụ. Bây giờ, ba người bạn cùng phòng mới không quá bận tâm, cũng chẳng quá nhiệt tình, khiến cô ấy có chút khó chịu.

   Cô ta bắt đầu nghi ngờ có phải vì Đường Duệ học ở một trường kỹ thuật, danh tiếng không bằng đại học Đường Thành mà các cô theo học, nên mới không thể tạo ấn tượng mạnh với nhóm bạn mới của cô không? Cảm giác khó chịu cứ lớn dần, cuối cùng Nhậm Thiển Đình buột miệng nói thật:

“Cũng ổn đấy, nhưng mà ở lâu thì hơi chán.”

Không ai hỏi thêm câu nào.

Nhậm Thiến Đình không cam tâm, bèn quay sang dò xét chuyện tình cảm của các cô:

“Còn các cậu thì sao? Có bạn trai chưa? Trước đây đã từng yêu ai chưa?”

Cô liếc Trần Dĩnh, rồi lập tức bỏ qua:

“Thôi khỏi, Trần Dĩnh chắc chắn là chưa có rồi, nhìn là biết kiểu học sinh ngoan ngoãn.”

Trần Dĩnh: “Tớ có bạn trai mà.”

Nhậm Thiến Đình hơi bất ngờ: “Thật á?”

Nhiếp Tư Trăn cũng bật dậy: “Thật luôn?”

   Trần Dĩnh gật đầu: “Ừ. Nhưng anh ấy không ở Đường Thành, anh ấy học đại học ở tỉnh bọn tớ.”

“Yêu xa hả? Trông thế nào, cho tớ xem ảnh đi.” Nhậm Thiến Đình tò mò.

Trần Dĩnh mở album, chọn mấy tấm chụp chung rồi chuyền điện thoại qua.

Xem xong, Nhậm Thiến Đình lên tiếng trước: “Nhìn cũng chất phác đấy.”

Hồ Mục Viễn trả lại điện thoại, nhận xét đơn giản: “Trông cũng đẹp trai mà.”

Nhậm Thiến Đình bĩu môi, rõ ràng không đồng tình.

Cô nàng chuyển hướng sang hai người còn lại: “Còn hai cậu thì sao? Hồ Mục Viễn, nhìn cậu ngoan vậy, nhưng mà cũng chưa chắc đâu nhé—”

Hồ Mục Viễn thản nhiên: “Tớ không có.”

Nhiếp Tư Trăn: “Tớ cũng không.”

“Không thể nào? Nhiếp Tư Trăn, cậu chưa có thật á? Tớ thấy tối nay cậu nói chuyện với ai cũng hợp cạ mà. Chắc chắn được con trai thích lắm.”

“Chuyện tán gẫu đâu liên quan gì đến việc có thích họ hay không.”

   “Không ai làm cậu rung động được à? Thế cậu thích kiểu người như thế nào?”

“Còn tùy cảm giác.” Nhiếp Tư Trăn nói, “Nhưng chắc chắn là người thông minh hơn tớ.”

“Ồ.” Nhậm Thiến Đình ngầm khẳng định suy đoán của mình—chắc chắn là do bọn họ xem thường trường của Đường Duệ.

Cô bĩu môi: “Thế thì phạm vi chọn lựa của cậu nhỏ lắm đấy.”

“Ừ.”

Thực ra hai người đang nói về hai chuyện khác nhau, nhưng cả hai đều không còn hứng thú để tiếp tục. Thế là cuộc đối thoại kết thúc trong sự hiểu lầm.

Nhậm Thiến Đình quay sang nhìn Hồ Mục Viễn: “Không biết mai Bành Hàng Kỳ có đến đưa bữa sáng không nhỉ?”