Bành Hàng Kỳ dĩ nhiên không đến. Chuyện chỉ là nói đùa, ai lại ngốc đến mức tưởng thật chứ.
Kỳ nghỉ Quốc khánh sau đợt huấn luyện quân sự, Hồ Mục Viễn và Đậu Bân Nguyệt đều không về Thiệu Thành. Cả hai xem thông tin tuyển gia sư trên bảng thông báo của trường, rồi cùng nhau đến khu dân cư gần đó để thử dạy.
Học sinh của Hồ Mục Viễn là một bé gái tên Lương Khê, vừa lên lớp bốn. Cô xem qua bài kiểm tra gần nhất của em ở các môn chính, phát hiện thành tích khá ổn, điểm trừ chủ yếu do bất cẩn chứ không phải vì hổng kiến thức. Vì thế, cô lấy giấy nháp ra, cho em làm thử vài bài tương tự.
Mẹ của Lương Khê là một phụ nữ trẻ trung, thanh lịch, ngồi ở phía đối diện bàn học, thỉnh thoảng chỉnh lại mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ, vừa nghe con gái học, vừa quan sát cách dạy của Hồ Mục Viễn.
Từ trước đến nay, tâm lý của Hồ Mục Viễn luôn khá linh hoạt. Trên đường đến đây, cô vẫn còn căng thẳng, thậm chí lúc đứng ngoài cửa chờ gõ cũng thấy hồi hộp. Nhưng khi thực sự ngồi xuống giảng bài, cô lại bình tĩnh đến bất ngờ, giọng điệu kiên nhẫn, rành mạch.
Chưa đầy hai mươi phút, cô đã thuận lợi nhận được công việc này. Mẹ của Lương Khê đề nghị mức lương 80 tệ/giờ, cố định mỗi chiều thứ Bảy từ 2 giờ đến 6 giờ.
Hồ Mục Viễn mới vào nghề, không biết mức giá này có hợp lý không, nhưng trong lòng đã rất hài lòng, thậm chí còn thấy đối phương quá hào phóng. Ở Thiệu Thành, phát tờ rơi cả ngày dưới cái nắng chói chang cũng chỉ được có 60 tệ thôi.
Hiển nhiên, Đậu Bân Nguyệt cũng có chung suy nghĩ. Nhưng cả hai vẫn giữ vẻ điềm nhiên, mãi đến khi vào thang máy, nhìn con số nhảy trên màn hình, Hồ Mục Viễn mới nắm lấy tay bạn, thốt lên đầy cảm thán:
“Trời ơi, nhiều quá trời luôn ấy!”
“Đúng á.” Đậu Bân Nguyệt đồng tình. “Mẹ bé đó thật sự quá hào phóng. Hè rồi tớ làm ở trung tâm luyện thi, ngồi cả ngày chỉ để chấm bài cũng được có 50 tệ thôi.”
“Học sinh của cậu là nam sinh vừa lên lớp 8 phải không? Bình thường thì lương phải cao hơn chứ nhỉ?”
“Có thể lắm. Nhà ngay tòa bên cạnh, đi thôi.”
Lương đúng là cao hơn, nhưng phiền phức cũng nhiều hơn.
Hồ Mục Viễn ngồi trên sofa, ánh mắt lại hướng vào phòng ngủ, nhìn hai bóng người đang ngồi song song bên trong.
Đậu Bân Nguyệt đã cặm cụi giải toán gần năm mươi phút rồi.
Vừa bước vào cửa, Uông Ngạn Bác đã đưa ngay hai bài toán khó nhất trong đề thi tháng. Đậu Bân Nguyệt giải xong, cậu ta lại đưa tiếp hai bài khác. Xong bài này lại có bài mới, cứ thế xoay vòng, hoàn toàn không có ý định nghe giảng. Trông cậu ta đâu giống đang tìm gia sư, mà như đang cố tình chơi khăm thì đúng hơn.
Hồ Mục Viễn nghĩ, chỉ có Đậu Bân Nguyệt mới đủ kiên nhẫn như vậy, nếu là cô thì đã quăng bút bỏ đi từ lâu rồi. Dạy được hay không, chỉ cần giải thích một hai bài là biết, đâu cần phải thử thách tới lui thế này.
“Tiểu Hồ, ăn trái cây đi.” Bác giúp việc đặt dĩa trái cây lên bàn trà.
“Cháu cảm ơn ạ.”
“Yên tâm đi.” Bác giúp việc ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Cô thấy Tiểu Bác có vẻ rất hài lòng với bạn cháu đấy. Lâu nay chẳng có gia sư nào ngồi trong đó được lâu như vậy đâu.”
“Không cần hỏi ý kiến bố mẹ cậu ấy ạ?”
“Ông bà chủ không thường xuyên ở nhà, mọi chuyện vẫn luôn do Tiểu Bác tự quyết định.”
Uông Ngạn Bác đúng là hài lòng với gia sư mới của mình. Khi biết Đậu Bân Nguyệt học khoa Luật, cậu ta còn nhờ cô soạn một bản hợp đồng.
“Thật là tinh ranh quá đi.” Trên đường về, Hồ Mục Viễn nói với Đậu Bân Nguyệt.
“Cũng khá là chững chạc đấy chứ.”
“Còn mấy ngày nghỉ nữa, cậu định làm gì?”
“Đọc sách. Tớ muốn ôn lại mấy quyển sách chuyên ngành, có vài chỗ vẫn chưa hiểu lắm.”
“Ừm. Thế còn Tạ Tiêu Dương? Cậu ấy chắc chưa về nhà nhỉ?”
“Chưa. Anh ấy nói bị kéo vào một câu lạc bộ chuyên về thi đấu học thuật, bận lắm.”
Hồ Mục Viễn không hỏi vì sao hai người họ không gặp nhau. Ai cũng là sinh viên nghèo cả, vé xe từ Bắc Thành đến Đường Thành hai chiều cộng lại đủ cho một tháng sinh hoạt, chẳng dễ gì mà đi lại thường xuyên.
“Thế cậu thì sao?” Đậu Bân Nguyệt hỏi.
“Tớ cũng đọc sách chứ sao.” Hồ Mục Viễn cười. “Được nghỉ dài như vậy, tất nhiên là phải đọc sách giải trí rồi.”
Hồ Mục Viễn chọn sách không có chủ đích gì cả, thấy quyển nào thuận mắt thì lấy, đọc khoảng mười mấy trang mà không thấy hấp dẫn thì bỏ qua đổi quyển khác.
Ngày mùng ba, trời đẹp một cách lạ thường. Hứng lên, cô lại đi dạo hai con phố, vòng đến đại học Y. Tất nhiên là không gặp được Đàm Nhất Chu.
Cô ghé thư viện của khoa Y, lật tìm sách trên giá như mò kim đáy biển, hy vọng có thể thấy tên anh trên một phiếu mượn sách nào đó kẹp trong trang bìa. Nhưng tất nhiên là không có.
Dù thi đỗ vào Đại học Đường Thành, cô cũng không có cách nào để gặp lại Đàm Nhất Chu.
Nhưng ít nhất, cô không còn là cô bé chỉ biết nghĩ trời sập mỗi khi gặp chuyện nữa. Không gặp thì thôi, Hồ Mục Viễn nghĩ, nếu tình cờ gặp lại mới là chuyện lạ đấy. Cô cũng chẳng biết bây giờ Đàm Nhất Chu làm bác sĩ ở bệnh viện nào, kết hôn nhiều năm như vậy rồi, có khi đã có con nhỏ rồi cũng nên. Không biết anh có béo lên không, có bị hói đầu không.
Trong lúc xuất thần, cô lặp đi lặp lại viết tên anh lên tờ giấy trắng.
Rời thư viện, Hồ Mục Viễn kẹp tờ giấy đã gấp vào khe giữa vỏ điện thoại và mặt lưng điện thoại.
Cứ coi như một lá bùa may mắn vậy.
Kỳ nghỉ kết thúc, Trần Dĩnh là người về trường muộn nhất do quê xa. Vừa vào cửa, cô hào hứng reo lên:
“Hi, mọi người! Tớ có mang đặc sản cho cả phòng đây!”
Hồ Mục Viễn hỏi: “Gì thế?”
Trần Dĩnh đặt vali xuống đất, mở ra: “Xem đi rồi biết.”
Hồ Mục Viễn và Nhiếp Tư Trăn cùng ngồi xuống bên cạnh, nhìn Trần Dĩnh lôi ra mấy túi bánh hoa tươi gói trong giấy dầu. Sau đó, cô lại lấy tiếp ra một bịch gì đó màu nâu, dài hơn ngón tay trỏ một chút, đầu tròn tròn với đôi mắt đen láy, thân thì căng bóng, trông cứ như được phủ một lớp dầu.
Hồ Mục Viễn lùi lại một bước, ý tứ nói: “Này… có hơi thử thách đấy.”
Nhiếp Tư Trăn tò mò cầm lên: “Đây là gì vậy?”
“Chuồn chuồn nước chiên giòn.”
“Cái này cũng ăn được hả?” Nhiếp Tư Trăn ngạc nhiên.
Trần Dĩnh thản nhiên nói: “Có gì mà không ăn được. Còn nhiều món độc đáo hơn mà tớ chưa mang theo đâu, sợ các cậu hoảng thôi. Ở quê tớ có câu, ‘cái gì xanh thì là rau, cái gì động đậy thì là thịt’, cái gì cũng ăn được hết.”
Hồ Mục Viễn sững lại một chút, rồi bật cười ngả người ra sau cùng với Nhiếp Tư Trăn.
Nhậm Thiến Đình chỉ liếc qua một cái rồi quay mặt đi: “Các cậu cứ tự nhiên đi, tớ xin kiếu.”
“Ngon lắm mà.” Trần Dĩnh bốc một con lên, bỏ vào miệng nhai rộp rộp hai cái là xong. “Vừa giòn vừa thơm, lại giàu đạm nữa. Hai cậu thử đi.”
“Tớ thử một con.” Nhiếp Tư Trăn cầm lấy, cắn từ đuôi trước.
Hồ Mục Viễn cũng thử một con. Không như tưởng tượng, chẳng hề có cảm giác dính dính hay nổ bụp của bọ khi cắn. Vị giòn giòn, xốp xốp, cũng ngon đấy, nhưng không đến mức khiến người ta phải thòm thèm.
“Còn cái này nữa.” Trần Dĩnh bỗng rút ra một nải chuối nhỏ, mập mạp. “Cái này là Đổng Hạo hái cho tớ đấy.” Cô ngượng ngùng ngửi thử, cười nói: “Không hiểu sao chuối ở nhà cậu ấy lúc nào cũng thơm với ngọt cực kỳ.”
Hồ Mục Viễn kéo dài giọng: “Ồ~~~~”
Cô và Nhiếp Tư Trăn nhìn nhau, rồi không nhịn được mà cười phá lên.
Cô nghiêm túc gật đầu: “Cái này thì đúng là không biết vì sao thật. Ai mà biết được nhỉ? Nhiếp Tư Trăn, cậu có biết không?”
Nhiếp Tư Trăn giả bộ nghiêm trang: “Tớ không biết đâu nhé.”
“Thật mà!” Trần Dĩnh vừa thẹn thùng vừa sốt ruột, lập tức bẻ hai quả chuối xuống, đưa tới trước mặt hai người. “Các cậu ăn thử đi là biết ngay. Tớ không lừa đâu.”
Hồ Mục Viễn từ chối: “Ây da, thế này làm sao chúng tớ dám ăn chứ.”
“Ăn ngay cho tớ!” Trần Dĩnh dứt khoát nhét chuối vào tay hai người, lại bẻ thêm một quả đưa cho Nhậm Thiến Đình: “Thiến Đình, cậu cũng thử đi, ngon lắm đấy. Khác hẳn với chuối mà các cậu vẫn hay ăn.”
“Tớ không ăn chuối.” Nhậm Thiến Đình nhíu mày, né sang một bên. “Tớ chưa bao giờ ăn chuối cả, cũng cực kỳ ghét mùi chuối. Ngửi thấy là buồn nôn ngay.”
“Vậy à…” Trần Dĩnh bối rối thu tay lại.
Cả phòng im lặng trong vài giây.
Trần Dĩnh có chút mất tự nhiên: “Xin lỗi nhé, trước giờ tớ chưa nghe cậu nói bao giờ nên không biết.”
“Bây giờ biết cũng chưa muộn.” Nhậm Thiến Đình mở cửa ban công cho thông thoáng. “Các cậu ăn xong thì nhớ dọn rác ngay nhé, để trong phòng mùi sẽ rất nồng đấy.”
“Để tớ dọn cho.” Hồ Mục Viễn cười với Trần Dĩnh. “Tiện thể tớ cũng định xuống mua chút đồ.”
Nhiếp Tư Trăn: “Tớ đi cùng cậu.”