Mùa Hạ Trôi Xa

Chương 21



Hồ Mục Viễn vẫn chưa ăn xong quả chuối, vừa nhai vừa xuýt xoa khen ngợi:

“Chuối của Đổng Hạo nhà cậu quả nhiên không tầm thường, cái độ mềm mịn này, cái hậu vị ngọt thanh này, ôi chao, tớ sống đến từng này tuổi rồi mà chưa từng ăn quả chuối nào ngon đến vậy!”

Nhiếp Tư Trăn tiếp lời:

“Đúng đấy, vào miệng là tan, mềm mượt trơn tru, ngọt mà không ngấy, hương vị lưu lại nơi đầu lưỡi…”

Nhậm Thiến Đình khịt mũi, khẽ cười nhạo:

“Cũng chỉ là chuối thôi mà, hai cậu có cần phải ngất ngây như thế không? Người ngoài nghe chắc tưởng các cậu đang thưởng thức loại kỳ trân dị quả gì đấy. Trái cây cũng như đồ ăn, tiền nào của nấy thôi, chuối rẻ bèo, hai tệ là mua được cả nải to, thì có thể có hương vị phong phú gì chứ? Vị ngọt cũng chỉ là loại ngọt rẻ tiền.” Cô ấy liếc nhìn túi nhựa trên bàn của Nhiếp Tư Trăn rồi nói tiếp: “Cũng giống như táo vậy, vừa cứng vừa khó ăn, mùi vị cũng chẳng ra sao. Tớ thực sự không hiểu nổi tại sao có người lại thích ăn những thứ này.”

“Wow…” Hồ Mục Viễn ngồi thẳng dậy, bị quan điểm của Nhậm Thiến Đình khơi lên tính hiếu thắng. “Vậy cho hỏi nhà cậu thường ăn loại trái cây nào?”

“Nhà tớ à? Nhà tớ chỉ ăn măng cụt, sầu riêng, cherry… Nếu cậu từng ăn những loại đó, cậu sẽ hiểu ý tớ. Trái cây đắt tiền với trái cây rẻ tiền đúng là có sự cách biệt.”

Hồ Mục Viễn bật cười: “Thật sao? Nhưng lý lẽ của cậu có một lỗ hổng rất lớn.”

“Lỗ hổng gì?” Nhậm Thiến Đình hỏi.

“Tớ biết!” Nhiếp Tư Trăn nhanh nhảu trả lời: “Chuối đâu phải lúc nào cũng rẻ. Trước đây, nó từng là một loại ‘trái cây xa xỉ’, siêu siêu đắt đỏ đấy!”

Hồ Mục Viễn vui vẻ gật đầu: “Đúng rồi!”

“Không thể nào.” Nhậm Thiến Đình tỏ vẻ nghi ngờ.

“Có thật đấy. Những năm 90, rất nhiều người ở phía Bắc chưa từng thấy quả chuối bao giờ. Phải dành dụm tiền rất lâu mới dám mua một quả, mua về còn phải cắt ra chia nhỏ, cả nhà mỗi người được một miếng.”

Nhậm Thiến Đình hơi sững sờ, có phần bán tín bán nghi: “Thật không? Cậu đang lừa tớ đấy à? Cậu đâu phải người miền Bắc, sao cậu biết?”

“Tớ đọc trong sách.”

“Tớ thì xem trong chương trình truyền hình thực tế.” Nhiếp Tư Trăn tiếp lời.

“Với lại, tớ lừa cậu làm gì?” Hồ Mục Viễn cười cười. “Cậu thử nghĩ xem, chuối là trái cây nhiệt đới, mà ngày xưa giao thông chưa phát triển, chi phí vận chuyển cao, đến khi bán vào nội địa thì giá đắt là chuyện đương nhiên. Sao nào, Nhậm Thiến Đình, giờ cậu đã biết chuối từng rất đắt rồi đấy. Vậy trong lòng cậu, giá trị của chuối có phải vừa được nâng lên một bậc không? Tớ thấy cậu nên bắt đầu làm công tác tâm lý từ hôm nay đi, biết đâu chẳng mấy chốc cậu lại hết ghét mùi chuối, thậm chí còn mê mẩn nó ấy chứ! Hơn nữa, giá trái cây đâu phải cố định mãi. Chẳng hạn như măng cụt mà cậu thích, ở vùng trồng nó, liệu có đắt như ở Đường Thành không? Nếu nhà nào cũng trồng cherry, liệu cherry có còn là loại quả xa xỉ không? Đến lúc đó, chắc cậu lại bắt đầu chê cherry rẻ tiền, chê nó phổ biến quá rồi ấy nhỉ?”

Hồ Mục Viễn vừa nói vừa đùa, Nhiếp Tư Trăn suýt chút nữa bật cười thành tiếng, còn sắc mặt của Nhậm Thiến Đình thì lại không mấy dễ coi. Cô ấy nhìn chằm chằm Hồ Mục Viễn, chất vấn:

“Ý cậu là gì?”

“Không có ý gì cả.” Hồ Mục Viễn nhún vai, điệu bộ vô tội. “Chỉ là phản bác lại quan điểm của cậu về việc chia trái cây thành loại cao cấp và bình dân theo giá cả thôi. — Chúng ta chỉ đang tranh luận thôi mà, đừng chấp nhặt, đừng giận nhé.”

“Hồ Mục Viễn, cậu đúng là thích cãi cố. Nói chuyện với cậu chẳng thông nổi.” Nhậm Thiến Đình biết rõ lý lẽ của mình không vững, nhưng cô ta không muốn chịu thua.

Hồ Mục Viễn nhếch môi: “Đừng thế chứ. Mỗi người có quan điểm riêng, nói thoải mái đi nào. Nếu cậu không đồng ý với tớ, cứ tiếp tục tranh luận chứ!”

“Tớ không thèm đôi co với cậu nữa.”

“Ồ.”

Bầu không khí vi diệu do trận tranh luận hôm trước gây ra đến sáng hôm sau chỉ còn chút dư vị, đến tối thì hoàn toàn tan biến.

“Mọi người ăn sô-cô-la không?” Nhậm Thiến Đình cầm một hộp quà gói ghém tinh xảo, quay lại hỏi bạn cùng phòng. “Ba tớ mang từ Nhật về.”

“Cảm ơn nhé.” Hồ Mục Viễn đang ngồi trên giường. “Nhưng tớ đánh răng rồi.”

Thực ra, tổng thể mà nói, Nhậm Thiến Đình không phải người quá khó chung sống. Hồ Mục Viễn thoáng tự kiểm điểm một chút—hôm qua liệu mình có quá sắc bén không?

Sau vài tuần chính thức vào học, Hồ Mục Viễn nhận ra, so với những ký túc xá khác luôn quấn quýt không rời, ký túc xá của họ có vẻ khá hời hợt. Dù cùng ngành, cùng lớp, nhưng vì thói quen sinh hoạt và sở thích khác nhau, họ hiếm khi đi cùng nhau.

Nhậm Thiến Đình là người duy nhất trong nhóm là dân bản địa. Bình thường cô ấy bận hẹn hò, cuối tuần lại về nhà.
Trần Dĩnh là người chăm chỉ và cầu tiến nhất. Ngày nào cũng hoặc là dậy sớm đi tự học, hoặc là họp hành tham gia hoạt động, lúc nào cũng tất bật, hiếm khi thấy mặt.
Nhiếp Tư Trăn thì lại không thích ra ngoài, suốt ngày lướt web không biết chán. Cô ấy là fan cuồng của các chương trình tuyển chọn và tạp kỹ, từ tiểu học đã cầm chiếc Nokia đi vote, có thể kể vanh vách mọi show lớn nhỏ của Hàn Quốc.
Hồ Mục Viễn đôi khi cũng bị Nhiếp Tư Trăn kéo ngồi xem chung.

Nhiếp Tư Trăn có rất nhiều “tình đầu”—nghĩa là các nghệ sĩ cô ấy hâm mộ, thuộc đủ mọi thế hệ. Mỗi khi có ai đó xuất hiện, cô ấy đều nhiệt tình giảng giải cho Hồ Mục Viễn nghe. Có người chỉ cần nói vài câu là đủ, nhưng cũng có những người cô ấy phải kể từ những năm 90, khi bản thân còn chưa chào đời.

Người này debut năm nào, vì sao nổi tiếng?
Sự nghiệp của anh ta thăng trầm ra sao? Những cột mốc quan trọng là gì?
Anh ta từng có tác phẩm gì, có chuyện bên lề nào thú vị?
Tất cả đều nằm gọn trong đầu Nhiếp Tư Trăn.

Không chỉ có thần tượng, mà cả vòng đời của các chương trình truyền hình cũng vậy.

Show này ra đời như thế nào?
Vì sao nó có thời kỳ hoàng kim? Khi nào bắt đầu đi xuống?
PD cũ của show giờ làm gì? MC cũ bây giờ ra sao?
Cô ấy có thể kể tường tận, sinh động như một câu chuyện với đầy đủ cao trào, thăng trầm. Đặc biệt là những sự kiện khiến mọi thứ thay đổi mãi mãi—có những chuyện tưởng như là hiểu lầm, nhưng cuối cùng lại thành tiếc nuối không thể vãn hồi, nghe đến đâu, Hồ Mục Viễn cũng đều cảm thấy đầy cảm khái.

Nhưng Nhậm Thiến Đình thì không thể đồng cảm nổi.

Cô nàng nhíu mày:

“Nhiếp Tư Trăn, cậu biết nhiều mấy thứ vô thưởng vô phạt này để làm gì? Không thấy phí thời gian à? Còn Hồ Mục Viễn nữa, mấy chuyện cũ rích tám trăm năm trước rồi, cậu cũng nghe hăng say thật đấy.”

Nhiếp Tư Trăn đang bận tìm lại video thời kỳ đỉnh cao của một thần tượng đời đầu cho Hồ Mục Viễn xem, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừ đấy, tớ thích lãng phí thời gian.”

Hồ Mục Viễn thì chân thành nói: “Tớ thấy cũng thú vị mà.”

Nhậm Thiến Đình đảo mắt, “Cậu hết thuốc chữa rồi.”

Cuối tháng mười, đại hội thể thao thường niên của Đại học Đường Thành tưng bừng khai mạc.

Đậu Bân Nguyệt đã đăng ký ba nội dung: chạy 100m, chạy tiếp sức 400m và chạy dài 1500m.

Lớp trưởng Trương Tử Văn khi nhận được đơn đăng ký của cô ấy thì không thể tin nổi vào mắt mình.

Trời ơi, trước đó cậu ấy còn nghĩ tới tình huống tệ nhất—dù có phải năn nỉ, thuyết phục đến rát họng cũng chắc gì đã kiếm đủ người tham gia. Không ngờ Đậu Bân Nguyệt lại dứt khoát thế, một hơi đăng ký hẳn ba nội dung liên tiếp!

Lớp trưởng Trương Tử Văn vui mừng như vớ được báu vật, lập tức coi Đậu Bân Nguyệt như bảo bối, đồng thời không quên đem chuyện của cô ra tuyên truyền khắp nơi, hy vọng có thể khơi dậy tinh thần thi đấu của mọi người.

Nhưng phản ứng của cả lớp lại khá… khó lường.

Nhiều nữ sinh bị chấn động trước tinh thần của Đậu Bân Nguyệt, ai nấy đều bày tỏ sự khâm phục—và cũng nhân tiện từ chối luôn lời mời tham gia thi đấu.

Cuối cùng, chỉ có Lữ Phán miễn cưỡng đăng ký một suất chạy tiếp sức.

Đến ngày thi đấu, khán đài quanh sân vận động bị chia thành từng mảng lớn nhỏ, mỗi khoa đều dựng cờ hiệu riêng, trông như những môn phái võ lâm.

Đám tân sinh viên bị “giam lỏng” dưới nắng mặt trời, tốp ba tốp năm tụ tập với nhau, cắn hạt dưa, ăn vặt, đánh bài, trông giống như đang đi dã ngoại hơn là cổ vũ. Chỉ khi có vận động viên của khoa mình ra sân, bọn họ mới chịu ngồi dậy, đồng thanh hò hét, bùng nổ tinh thần tập thể trong chốc lát.

Đậu Bân Nguyệt lần lượt hoàn thành các nội dung thi đấu dưới những tiếng cổ vũ vang dội.

Hồi cấp hai, cô thường xuyên lỡ chuyến xe buýt, buộc phải chạy bộ mấy cây số đến thị trấn để đi học, thế nên thể lực cô rất tốt, đặc biệt là khả năng chạy đường dài. Kết quả, cô đều giành được thành tích xuất sắc trong mọi nội dung tham gia.

Lớp trưởng Trương Tử Văn không ngờ Đậu Bân Nguyệt lại giỏi đến vậy, vừa bất ngờ vừa phấn khích. Đến trận chạy dài cuối cùng, cô cùng Hồ Mục Viễn cũng hưng phấn chạy bộ theo bên lề sân cỏ, nhìn Đậu Bân Nguyệt bỏ xa các đối thủ rồi băng qua vạch đích trong tư thế oai hùng. Trương Tử Văn cảm động đến suýt rơi nước mắt.

“Cậu giỏi quá đi mất!” Cô hào hứng chạy tới, đưa khăn cho Đậu Bân Nguyệt. “Bân Nguyệt, cậu đỉnh thật! Cậu là niềm tự hào của lớp mình! Từ nay trở đi, cậu chính là thần tượng của tớ!”

Đậu Bân Nguyệt thở dốc, khuôn mặt ửng đỏ vì vận động mạnh, chỉ im lặng điều chỉnh nhịp thở.

Hồ Mục Viễn vặn nắp chai nước, đưa cho cô: “Uống từ từ thôi.”

Trương Tử Văn vỗ vai Đậu Bân Nguyệt: “Coi như mấy ngày nay cậu đã lập công lớn cho khoa, bọn tớ đã bàn bạc xong với lớp bên cạnh rồi. Tối nay đặt hai phòng lớn ở Bách Thịnh, tổ chức một buổi karaoke ăn mừng, nhất định phải đến đấy nhé!”

Đậu Bân Nguyệt: “Tớ không biết hát.”

“Không sao! Tớ cũng không biết, mà không hát cũng chẳng vấn đề gì, quan trọng là đi chơi với mọi người!”

Đậu Bân Nguyệt: “Tớ vẫn không đi đâu.”

“Không được! Công trạng hiển hách thế này mà cậu không tham gia thì còn ra gì nữa!” Trương Tử Văn quay sang rủ Hồ Mục Viễn. “Cậu cũng đi nhé!”

Hồ Mục Viễn lắc đầu: “Tớ không đi đâu. Đây là buổi liên hoan của mọi người mà, tớ đi thì kỳ lắm.”

“Có gì đâu mà kỳ! Tối nay kiểu gì cũng có người dẫn ‘người nhà’ theo. Cậu là ‘fanclub’ của Bân Nguyệt, tất nhiên phải đi chung rồi!”

Nói xong, Trương Tử Văn bỗng nhiên nhón chân vẫy tay về phía xa, gọi lớn:

“Chương Trì!”

Hồ Mục Viễn ngẩng đầu nhìn.

Phía trước, một nhóm nam sinh mặc đồ thể thao tối màu đang đi đến. Chương Trì đi giữa nhóm, tóc cắt gọn gàng, lông mày sắc nét, đôi mắt sáng ngời, cả người tràn đầy sức sống, nổi bật hẳn giữa đám đông.

“Tớ đi đây, tối nhớ đến đấy!” Trương Tử Văn vội vàng chạy về phía nhóm nam sinh.

Hồ Mục Viễn nghe thấy cô ấy hỏi: “Chương Trì, cậu còn lượt nhảy cao nữa đúng không? Sao còn chưa ra sân chờ?”

Chương Trì đáp: “Tớ thi lượt hai, chưa cần vội.”

Giọng nói cũng khác hẳn…

Chờ đám người đi qua, Hồ Mục Viễn lại lén quay đầu nhìn theo.