“Cậu có đi không?” Đậu Bân Nguyệt hỏi.
Hồ Mục Viễn đáp: “Thật ra Chương Trì là bạn học tiểu học của tớ.”
“Hả?”
Thấy Đậu Bân Nguyệt trố mắt nhìn mình, Hồ Mục Viễn bật cười, đưa tay khẽ khép lại cái miệng đang hơi há ra của cô: “Này, có cần phải ngạc nhiên vậy không?”
Đậu Bân Nguyệt gật đầu lia lịa, rồi bỗng nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, trước đây cậu có nói hồi tiểu học cậu học ở Đường Thành.”
“Ừ.”
“Thật trùng hợp ghê.” Đậu Bân Nguyệt thấy chuyện này cứ như một sự sắp đặt của số phận. Hành trình học vấn của cô như ba bước nhảy vọt, từ một trường làng nhỏ xíu với mười mấy đứa bạn cùng lớp, đến chuyện có thể vào cấp ba đã là cả một chặng đường gian nan, chứ đừng nói đến việc gặp lại người quen ở Đại học Đường Thành. “Thế sao hôm trước cậu không nói?”
“Vì… nói hay không cũng chẳng quan trọng, bạn tiểu học thôi mà.”
“Nhưng cũng hiếm có đấy chứ, cậu không định qua chào hỏi à?”
“Tớ điên chắc?” Hồ Mục Viễn bật cười, “Rõ ràng cậu ta không nhớ ra tớ. Nếu tớ tự dưng chạy qua nói ‘Chào cậu’, mà cậu ta đáp lại ‘Bạn là ai nhỉ?’, thế chẳng phải tớ mất mặt à?”
“Chắc gì đã thế.”
“Thôi kệ đi, nhiều chuyện làm gì.”
“Ừ, cũng đúng.”
Hai người vừa đi dọc theo đường chạy vừa nói chuyện, một lát sau, Đậu Bân Nguyệt lên tiếng: “Mục Viễn, tối nay cậu đi cùng tớ nhé?”
Khi Hồ Mục Viễn và Đậu Bân Nguyệt đến nơi, hai phòng karaoke lớn đã mở cửa, nhưng vì còn sớm nên chưa có nhiều người. Có người đang hát dở vài câu, có người tụ tập chơi xúc xắc, không khí khá thoải mái.
“Bên này này!” Lữ Phán vẫy tay gọi hai người. Cô ấy cùng bạn bè đã đến từ sớm.
Lữ Phán cầm một bộ bài trên tay, kéo Hồ Mục Viễn và Đậu Bân Nguyệt lại chơi Mười điểm rưỡi.
“Chơi thế nào?” Hồ Mục Viễn hỏi.
“Rất đơn giản, cứ chơi là biết ngay. Ván này tớ làm nhà cái trước.” Lữ Phán xào bài, rồi chia mỗi người một lá.
“Được rồi, mọi người xem bài đi. Số trên lá bài chính là số điểm, Át tính là một điểm, J, Q, K tính là nửa điểm. Mọi người có thể rút thêm bài, nhưng nếu vượt quá mười điểm rưỡi thì coi như nổ. Cuối cùng mở bài, ai gần mười điểm rưỡi nhất thì thắng.” Lữ Phán giải thích rồi hỏi: “Có ai muốn rút thêm bài không?”
Đậu Bân Nguyệt: “Tớ rút.”
Lữ Phán phát thêm cho cô một lá, rồi quay sang những người khác: “Còn ai nữa không?”
Hồ Mục Viễn mở ra số 8, cảm thấy khá ổn nên không rút thêm. Hai người còn lại, một người chọn rút, một người giữ nguyên.
…
Mọi người vừa chơi vừa trò chuyện, phòng hát dần đông hơn.
Hồ Mục Viễn đang tập trung suy tính xem có nên rút bài hay không thì đột nhiên nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào vang lên qua micro:
“Chương Trì, sao giờ cậu mới đến thế?”
Một thoáng yên lặng, rồi tất cả mọi người trong phòng đều nhìn lên. Có người đang chơi xúc xắc, có người chơi bài, có người lướt điện thoại, tất cả đều dừng lại, ánh mắt đầy hứng thú. Không khí lập tức náo nhiệt hơn hẳn, ai nấy đều hào hứng chờ xem diễn biến tiếp theo.
Lữ Phán ghé sát lại, nói nhỏ với Hồ Mục Viễn: “Cô ấy là Dương Y Miêu, chính là người tớ từng kể đang theo đuổi Chương Trì, tấn công dữ dội lắm luôn.”
“Chờ cậu lâu ơi là lâu rồi nè! Mau lại đây hát với tớ một bài đi.”
Trên trần phòng có một dãy đèn chiếu rọi xuống, Dương Y Miêu đi tới, chiếc váy voan bồng bềnh lấp lánh dưới ánh đèn. Cô ấy có mái tóc xoăn màu vàng óng, bên tai cài hai chiếc kẹp ngọc trai, gương mặt nhỏ nhắn với những đường nét tinh tế xinh đẹp.
Hồ Mục Viễn cũng thì thầm với Lữ Phán: “Cô ấy đẹp thật đấy.”
Có người trêu ghẹo: “Dương Y Miêu, cậu đâu có tham gia thi đấu ở hội thao, sao hôm nay lại tích cực thế?”
“Thì đến để mời mọi người ăn uống chứ sao, hỏi thừa ghê!” Dương Y Miêu cười, ngồi xuống cạnh Chương Trì, đưa cho cậu một micro. “Nào nào, hát một bài với tớ đi.”
Chương Trì: “Hát gì?”
“Bài này kinh điển lắm nè, ai cũng biết, chắc chắn cậu cũng biết hát.”
Bạn bè xung quanh cô đã chọn bài giúp, nhạc dạo vang lên, trên màn hình hiện lên tựa đề—Không thể kông yêu của Phan Vỹ Bá và Huyền Tử.
Có người huýt sáo cười: “Dương Y Miêu, cậu cố tình hả?”
Dương Y Miêu thẳng thắn thừa nhận: “Đúng đó, chẳng phải rõ ràng quá rồi sao? Tớ sắp giăng băng rôn cầu hôn Chương Trì luôn rồi đây, cậu nói có đúng không, Chương Trì?”
Chương Trì: “Tớ không thuộc bài này.”
“Dương Y Miêu: ‘Không sao, tớ hát cùng cậu mà.'”
Cuối cùng, Chương Trì cũng không đặt micro xuống, cùng Dương Y Miêu hát hết bài tình ca ngọt ngào ấy.
Giọng hát của Dương Y Miêu rất hợp với bài này, cô hát như đang tỏ tình, mỗi câu đều như được nhúng qua mật ngọt, nghe đến là say.
Còn Chương Trì có vẻ đúng là không rành bài này lắm, lời hát lúc theo kịp, lúc lại lỡ nhịp. Giọng anh khi hát không giống lúc nói chuyện, lười biếng, thong dong, chẳng chút gắng gượng.
Khi bài hát kết thúc, có người vỗ tay trêu chọc, Chương Trì cầm micro hỏi: “Bài Thiên Âm tiếp theo của ai thế?”
“Tớ! Tớ!” Lữ Phán giơ tay, bài cô chọn từ lâu cuối cùng cũng đến lượt.
Lữ Phán hát xong, rồi lại đi tới quầy chọn bài. Cô lướt màn hình vài cái, sau đó quay sang gọi lớn: “Bân Nguyệt! Cậu có muốn hát không?”
Đậu Bân Nguyệt vội vàng xua tay: “Không không không!”
Lữ Phán biết cô hơi nhút nhát, đôi lúc cũng dựa dẫm vào Hồ Mục Viễn, nên liền đổi mục tiêu: “Hồ Mục Viễn, cậu hát không?”
Hồ Mục Viễn lắc đầu: “Không.”
“Thôi mà, chọn một bài rồi kéo Bân Nguyệt hát cùng luôn!” Lữ Phán nài nỉ.
Hồ Mục Viễn không nói gì, chỉ bước đến gần, thì thầm vào tai Lữ Phán vài câu.
“Thế cũng được.” Lữ Phán không ép nữa.
Lúc Hồ Mục Viễn quay lại chỗ ngồi, cô cảm nhận rõ có ánh mắt nào đó vẫn dõi theo mình. Khi cô nghiêng đầu, liền bắt gặp ánh mắt Chương Trì.
Giữa không khí ồn ào và ánh đèn chớp nháy, hai người nhìn nhau vài giây. Cuối cùng, Hồ Mục Viễn là người rời mắt trước, nhưng Chương Trì thì không. Anh vẫn nhìn theo cô, cho đến khi cô ngồi xuống.
Bỗng nhiên, Chương Trì đứng dậy, bước qua bàn trà, đi thẳng về phía cô.
Hồ Mục Viễn không chắc anh có thực sự đến tìm mình không, nhưng không biết vì sao, cô cũng đứng lên, nhanh chóng bước ra ngoài.
Cánh cửa nặng nề đóng lại phía sau.
“Hồ Mục Viễn!”
Chương Trì đuổi theo.
Chỉ vài bước, anh đã bắt kịp cô.
Hồ Mục Viễn bình tĩnh, chỉ tay về phía ban công nhỏ gần đó: “Ra đấy nói chuyện đi.”
Tầng hai của Bách Thịnh có một dãy ban công nhỏ hình vòng cung hướng ra đường, lát gạch hoa cổ điển, bao quanh bởi lan can sứ trắng. Không gian không lớn, nhưng đứng hai người thì vẫn thoải mái.
“Đã lâu không gặp, Chương Trì.”
“Đúng là cậu thật sao, Hồ Mục Viễn.”
Chương Trì luôn nhớ về Hồ Mục Viễn, vì nhiều lý do.
Ban đầu, khi nghe ai đó gọi tên cô, anh cứ nghĩ chỉ là trùng hợp. Nhưng cái tên này không phổ biến, lại khó đọc tròn vành rõ chữ, dễ bị nuốt âm. Anh còn nhớ hồi trước mình từng đặt biệt danh cho cô. Vì vậy, anh vẫn liếc mắt nhìn về phía có tiếng gọi.
Cô gái vừa lắc đầu không đeo kính, mái tóc dài đen nhánh tùy ý vén sau tai, đường nét khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú. So với cô bạn học lôi thôi lếch thếch trong ký ức, dường như chẳng liên quan gì.
Nhưng Chương Trì vẫn nhận ra.
Có mấy buổi chiều, Hồ Mục Viễn từng ngủ gục trên tầng ba nhà anh. Anh đã giúp cô tháo kính xuống. Khi ấy, mặt cô vẫn còn tròn trịa, chưa có đường viền cằm sắc nét như bây giờ. Nhưng tổng thể nét mặt vẫn là có thể khớp với nhau.
Nếu lúc đầu anh còn có chút nghi ngờ, thì sau khi chạm mắt với Hồ Mục Viễn, anh đã chắc chắn đến một trăm phần trăm.
Và, nếu anh đoán không sai, thì Hồ Mục Viễn đã sớm nhận ra anh. Vì cô không có chút biểu cảm ngạc nhiên nào.
“Không ngờ lại trùng hợp như vậy, gặp nhau ở đây.” Hồ Mục Viễn cười, “Thế giới này đúng là nhỏ thật. Phải không?”
“Trước giờ sao tớ chưa từng thấy cậu?”
“À, tớ đi cùng bạn đến đây. Không phải người trong khoa cậu đâu.”
“Khoa nào?”
“Văn.”
“Khi nào cậu nhận ra tớ?”
“Hả?” Hồ Mục Viễn hơi lúng túng.
Chương Trì dựa lưng vào lan can, khuỷu tay chống lên bệ, trông có vẻ thả lỏng, nhưng ánh mắt lại không giống vậy. Anh cứ nhìn cô chằm chằm, khiến cô có chút căng thẳng.
Cô nói: “Không có mà, mới nãy thôi, lúc cậu hát tớ mới nhận ra.”
“Nếu tớ không gọi cậu, có phải cậu định giả vờ không quen biết không?”
Là thế thật. Nhưng cũng không phải cô cố tình. Hồ Mục Viễn lấp lửng: “Tớ cũng không chắc mà.”
Cô liếc điện thoại: “Bạn tớ nhắn tin rồi, hay là quay lại trước đi, hôm khác nói chuyện tiếp nhé?”
Chương Trì: “Thêm bạn đi.”
“À, được.”
“Rảnh thì cùng ra ngoài chơi.”
“OK.”