Chuông báo hết tiết vừa vang lên không lâu, hơn chục nam sinh cao lớn mặc đồng phục đội tuyển bóng đá bước xuống từ bậc thang bên hông sân vận động.
Hồ Mục Viễn và Nhiếp Tư Trăn chưa rời đi ngay sau khi huấn luyện viên yêu cầu giải tán. Nhiếp Tư Trăn bảo rằng hiếm khi có dịp thấy nhiều chàng trai trẻ tràn đầy sức sống đá bóng, nhân cơ hội này có thể tìm chút cảm hứng. Vì thế, Hồ Mục Viễn bèn ngồi cùng cô ấy trên xà kép cạnh nhà thể chất, vừa vung vẩy chân vừa hóng chuyện.
Khi đám nam sinh bắt đầu khởi động, duỗi chân duỗi tay, Nhiếp Tư Trăn giơ máy ảnh lên, chụp một tấm.
Hồ Mục Viễn hỏi: “Cậu chụp ai thế? Có đẹp trai không?”
Nhiếp Tư Trăn đáp: “Số 2 và số 7 trông cũng okela. Để tớ lại gần hơn chụp vài tấm nữa. Cậu đợi ở đây nhé.”
“Ừ.”
Thỉnh thoảng, có vài học sinh khiêng cả sọt dụng cụ thể thao vào nhà thi đấu. Hồ Mục Viễn đong đưa chân, đảo mắt nhìn quanh, bỗng dưng trông thấy Chương Trì.
Anh cầm một quả bóng rổ, đi cùng vài nam sinh khác dọc theo đường chạy cao su tiến lại gần.
Hồ Mục Viễn liền đổi tư thế, cúi đầu nghịch điện thoại.
Cô còn chưa kịp đọc xong một bài blog, linh cảm có người đang tiến lại gần.
Có lẽ cô không tập trung như mình tưởng, vì khóe mắt vô thức dõi theo một hướng nhất định.
Dần dần, cô nghe thấy tiếng bước chân ngày càng rõ ràng.
Lấy tĩnh chế động, sẵn sàng ứng biến. Cô tự nhủ trong lòng.
Không ngờ, thanh xà kép dưới người bỗng rung mạnh, có người trực tiếp nhảy lên ngồi.
Hồ Mục Viễn giật thót, suýt nữa làm rơi điện thoại xuống bãi cát, chính cô cũng suýt mất thăng bằng.
Một bàn tay vững chắc đỡ lấy vai cô, chờ đến khi cô ngồi vững mới buông ra.
“Cẩn thận đấy, Hồ Mục Viễn.”
Chương Trì bật cười, giọng điệu có chút trêu chọc.
Hồ Mục Viễn càng bực: “Còn không phải tại cậu à?”
Lời còn chưa dứt, Chương Trì bỗng nghiêng người tới gần, đầu ngón tay khẽ chạm vào môi cô, cảm giác có thứ gì đó nhẹ nhàng tựa như chuồn chuồn đạp nước.
“Hẹn hò với tớ đi, Hồ Mục Viễn.”
Cô sững sờ trước hành động bất ngờ của anh.
Môi Chương Trì rời khỏi, nhưng người anh vẫn còn đó. Mái tóc đen rối nhẹ, ánh mắt sắc bén mà sâu thẳm, khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách vài centimet.
Hồ Mục Viễn nắm chặt thanh xà, lòng bàn tay vô thức siết chặt, mất mấy giây mới có thể thốt ra một câu: “Chương Trì, người ta tỏ tình không ai như cậu đâu.”
“Làm sao mà tớ biết được?” Chương Trì nhướng mày, “Tớ chưa từng yêu ai cả.”
Hồ Mục Viễn nghẹn họng, “Cậu gạt quỷ à.”
“Sao cậu không tin?” Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt như có ngọn lửa đang bùng cháy. “Vậy còn cậu thì sao? Tớ có phải là người đầu tiên không?”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
Hồ Mục Viễn vừa nói xong liền nhảy xuống khỏi xà kép. Cô không thể ngồi đây lâu hơn nữa, nếu cứ để Chương Trì nhìn mình thế này, cô sẽ không còn đường lui.
Nhưng Chương Trì nhanh tay hơn, anh vươn cánh tay ngăn cô lại, ôm cô gọn vào lòng.
“Trốn gì chứ?”
“Chương Trì, cậu phạm luật rồi đấy.”
“Ai bảo cậu cứ vờ như không thấy tớ?”
“Chương Trì!”
Cả hai người trên xà kép đồng loạt quay đầu lại.
Không xa bãi cát, nơi bậc thang dẫn xuống sân, một cô gái cao ráo trong bộ váy liền màu be nhạt thanh thoát bước xuống, là Hạ Giai Ninh.
Hồ Mục Viễn khẽ nói: “Cậu còn không mau buông tay, người ta nhìn thấy lại hiểu lầm bây giờ.”
Chương Trì thu tay về, ngồi thẳng dậy, nhưng không chủ động tiến đến. Hai người đều giữ im lặng, chỉ có Hạ Giai Ninh từng bước tiến gần.
“Cậu tới đây làm gì?” Chương Trì hỏi.
“Đến chúc cậu sinh nhật vui vẻ chứ sao!” Hạ Giai Ninh đứng ở rìa bãi cát, giọng nhẹ nhàng. “Dì có gọi cho tớ, bảo tớ đi cùng cậu về nhà.”
Chương Trì quay sang nhìn Hồ Mục Viễn, và Hạ Giai Ninh cũng vậy.
Hồ Mục Viễn mà nói không ngạc nhiên thì chắc chắn là nói dối. Cô lạnh lùng đáp trả: “Nhìn cái gì mà nhìn.”
Chương Trì nhéo má cô một cái, rồi nhanh chóng nhảy xuống đất.
Hồ Mục Viễn nghịch điện thoại một lúc, bỗng phát hiện Nhiếp Tư Trăn đã gửi cho mình vài tin nhắn từ lúc nào.
Cô mở ra xem— đôi mắt lập tức mở lớn kinh ngạc.
Khoảnh khắc nụ hôn chớp nhoáng của Chương Trì trên môi cô, nhanh đến mức cô suýt nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác, đã bị Nhiếp Tư Trăn ghi lại bằng ống kính.
Hồ Mục Viễn không nỡ xem kỹ, liền gọi ngay cho Nhiếp Tư Trăn đã rời đi trước để đến căng tin.
“Cậu rốt cuộc nghĩ thế nào?” Vừa gặp mặt, Nhiếp Tư Trăn đã thẳng thắn hỏi.
“Tớ vẫn chưa nghĩ xong.”
Hồ Mục Viễn thích một cuộc sống ổn định, mọi thứ trong tầm kiểm soát. Tốt nhất là bình lặng như nước, không gợn sóng, không bất an.
Nhưng Chương Trì chính là biến số không thể đoán định. Hai người không gặp thì thôi, hễ gặp mặt là loạn hết cả lên.
“Đừng bàn về cậu ta nữa, ăn cơm đi.”
Nhiếp Tư Trăn quan sát biểu cảm của cô, Hồ Mục Viễn nghiêng đầu, bất đắc dĩ hỏi: “Lại sao thế?”
“Theo tớ thấy, cậu cũng đâu phải không thích cậu ấy.”
“Đâu ra vậy?”
“Lừa cậu đó.”
“Ê nha!”
“Được rồi, nghiêm túc nè.” Nhiếp Tư Trăn chống cằm. “Chương Trì hành động bốc đồng như vậy mà cậu lại không giận, chẳng phải đã quá rõ ràng sao?”
Hồ Mục Viễn không phủ nhận.
Nhiếp Tư Trăn tiếp tục: “Thật ra, tớ nghĩ cậu có thể thử xem sao. Thành thật mà nói, khoảnh khắc cậu ta cúi xuống hôn cậu, tớ cũng thấy tim rung động rồi. Hẹn hò với cậu ta chắc cũng không tệ đâu.”
“Dù sao thì thanh xuân chỉ có một lần, vui vẻ được ngày nào hay ngày đó. Không vui nữa thì chia tay thôi, cần gì suy nghĩ nhiều. Cũng đâu có ai ngay từ đầu đã nhắm đến chuyện mãi mãi.”
Hồ Mục Viễn bật cười: “Đại nhân thân mến, cậu khuyên người khác thì có bài có bản lắm, sao không tự ‘seize the day’, nắm bắt hiện tại đi?”
“Tớ đây là chưa có ứng cử viên thích hợp thôi.”
“Ôi dào, cậu ru rú trong nhà, ai bắt chuyện cũng không thèm để ý, ứng cử viên thích hợp chẳng lẽ rơi từ trên trời xuống à?”
“Đó là trước đây mà.” Nhiếp Tư Trăn thở dài. “Bây giờ ai ai cũng có đôi có cặp, chỉ còn tớ cô đơn lẻ bóng, cảm giác khủng hoảng dâng trào. Khoa của mình thì nữ nhiều nam ít, chẳng có chút hy vọng nào. Cậu đợi đấy, về trường tớ sẽ đăng ký tham gia liên hoan giao lưu với Trần Dĩnh ngay.”
Kết quả là, Trần Dĩnh thực sự có tin tức.
Cô nàng hỏi Nhiếp Tư Trăn: “Cậu chắc chắn muốn tham gia à? Khoa tớ vừa mới nhận được thông báo hôm qua, tuần sau ba trường trong khu Tây Lộ sẽ tổ chức buổi giao lưu quy mô lớn. Trong nhóm có chi tiết về sự kiện, cậu có muốn xem không?”
“Có chứ, gửi cho tớ đi.”
Nhiếp Tư Trăn xem được một nửa thì đã mất sạch hứng thú, bĩu môi than: “Chán quá trời đất. Nhạt nhẽo thật.”
Nhậm Thiến Đình như nghe được chuyện nực cười: “Nhưng mà giả dụ hay ho đi chăng nữa thì sao? Cậu dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết, làm gì có chàng trai chất lượng nào lại vớ bẫm được từ mấy buổi hẹn hò tập thể chứ? Đúng là mơ mộng giữa ban ngày.”
Nhiếp Tư Trăn lười biếng ngả ra ghế: “Cậu thử nhìn ra ngoài xem, đêm khuya rồi, đại nhân.”
Nhậm Thiến Đình chẳng buồn tranh cãi, đổi chủ đề ngay: “Thứ Sáu tớ đi Hải Vân Thiên với đám bạn, cậu có đi không?”
“Hải Vân Thiên là đâu?”
“Một quán bar phong cách cổ điển trên đường Đường Ninh, rất có gu, giá cả cũng hợp lý.”
“Thôi khỏi.”
“Thật không đi à? Hải Vân Thiên mới đổi ban nhạc biểu diễn đấy, giọng ca chính nhìn rất gì và này nọ, chẳng kém gì cái poster trên đầu giường cậu đâu. Còn có cái khí chất lạnh lùng, ngông ngông, đúng gu cậu mà?”
Nhiếp Tư Trăn lập tức có hứng: “Thật hả? Đừng có lừa tớ.”
“Đi thì biết.” Nhậm Thiến Đình quay đầu rủ hai cô gái khác trong phòng, Hồ Mục Viễn đang ngồi đọc sách trên giường và Trần Dĩnh đang bận học bài. “Hai người có đi không? Cả ngày chỉ loanh quanh trường không thấy chán à? Cũng phải có chút giải trí chứ.”
Trần Dĩnh đáp ngay: “Không đi.”
Hồ Mục Viễn nghĩ một lúc, rồi nói: “Được đấy, đi thôi.”
Với những trải nghiệm mới mẻ, Hồ Mục Viễn vốn không quá bài xích. Dĩ nhiên, Chương Trì là ngoại lệ.
Vừa nghĩ đến anh được mấy giây, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, người gọi đến, chính là “ngoại lệ” đó.
Cô trèo xuống giường, ra ban công nghe máy.
Điện thoại vừa kết nối, Hồ Mục Viễn vẫn im lặng không ho he.
Chương Trì im lặng hai giây, rồi khẽ gọi tên cô:
“Hồ Mục Viễn.”
Cô hơi nghiêng đầu: “Gì?”
“Tớ đang ở dưới ký túc xá cậu.”
Hồ Mục Viễn ồ một tiếng, nhân lúc bóng đêm che phủ, lén liếc xuống dưới.
“Xuống đây với tớ một lát đi, cùng mừng sinh nhật.”
“Cậu đâu có thiếu người chúc mừng.”
“Xuống một chút thôi, được không?” Chương Trì nói bằng giọng trầm thấp, nửa như yếu thế, nửa như năn nỉ.
Hồ Mục Viễn khẽ liếm môi, cách xa điện thoại một chút. Cô cảm thấy mình đang bị mắc bẫy.
Thực ra, nếu không có câu nói của Hạ Giai Ninh ban chiều, Chương Trì đã chẳng mở miệng.
Anh vốn không thích dùng cái cớ như “sinh nhật” để ép ai phải chiều theo mình. Nhưng hôm nay, anh đã lên kế hoạch đến tìm cô từ trước.
Từ bé đến lớn, sinh nhật anh luôn thuận lợi hơn ngày thường một chút, vì cái chút may mắn đó, anh đã kiên nhẫn chờ đợi suốt một tháng.
Ai ngờ người tính không bằng trời tính, một tháng không thấy mặt cô, vậy mà đúng hôm nay lại vô tình gặp.
Đã thế, Hồ Mục Viễn còn giả vờ không nhìn thấy anh.
Cơn bực bội tích tụ từ kỳ nghỉ đông, vốn đã sắp tiêu tan bỗng chốc lại dồn lên ngực, xô đẩy anh đi tìm cô tính sổ.
Anh cố tình dọa cô, nhìn cô giật mình lại nhịn không được bật cười.
Nhưng mọi chuyện xảy ra sau đó, đều nằm ngoài dự liệu của anh.
Trở về rồi, Chương Trì cứ mãi suy nghĩ:
Có lẽ anh đã làm hỏng hết mọi chuyện.
Cũng có lẽ, mọi thứ chưa đến nỗi tệ như vậy.
Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng chẳng hiểu nổi chính mình.
Cuối cùng, vẫn phải lấy sinh nhật làm cái cớ, dụ cô ấy xuống gặp mặt.