Mùa Hạ Trôi Xa

Chương 35



Đêm đầu xuân vẫn còn vương chút lạnh. Hồ Mục Viễn khoác bên ngoài bộ đồ ngủ một chiếc áo bông dài màu xám, xỏ đôi dép bông rồi bước ra ngoài.

Chương Trì mặc một cây đen, đứng dựa vào hàng rào gần cột đèn đường. Dáng người cao lớn, bờ vai thẳng tắp khiến cậu nổi bật giữa không gian tĩnh lặng. Thỉnh thoảng có vài cô gái đi ngang qua, ánh mắt vô thức dừng lại lâu hơn một chút.

Nhưng anh dường như chẳng bận tâm, chỉ lặng lẽ nhìn Hồ Mục Viễn từ từ tiến lại gần.

Hồ Mục Viễn thầm nghĩ, có khi nào mấy tháng không gặp, Chương Trì lại cao thêm rồi không? Nếu không, sao áp lực khi đứng gần cậu ta lại mạnh đến thế.

Cô dứt khoát lướt qua annh, ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh. Chương Trì không nói gì, chỉ xoay người, hai bước đã đến sát bên cô.

“Cậu gọi tớ ra đây làm gì?” Hồ Mục Viễn hỏi, rồi ngay lập tức tự thấy mình thật thừa thãi. Để che giấu sự lúng túng, cô vội nói thêm: “Nói nhanh đi, tớ còn phải về ngủ.”

Chương Trì đưa tay phải ra, đặt trước mặt cô.

Hồ Mục Viễn tưởng anh muốn nắm tay, trong lòng nghĩ thầm: Có nhầm không vậy? Chúng ta đâu phải đang hẹn hò.

Cô lập tức giấu tay ra sau lưng, giả vờ không hiểu: “Làm gì vậy?”

Chương Trì nhìn cô, bình thản hỏi: “Quà sinh nhật của tớ đâu?”

“…”

Hồ Mục Viễn bực mình đập vào tay anh: “Không có!”

Nhưng còn chưa kịp rút tay về, Chương Trì đã nhanh chóng khép tay lại, bao trọn lấy tay cô, rồi xoay cổ tay, nhét cả bàn tay nhỏ bé ấy vào túi áo khoác của mình.

Tay của Chương Trì rất khác tay cô. Rắn chắc, xương khớp rõ ràng, mạnh mẽ đến mức dù cô có vùng vẫy thế nào, anh cũng siết chặt hơn. Hơi ấm từ lòng bàn tay cậu truyền đến, len lỏi qua từng kẽ ngón tay rồi chậm rãi lan lên mặt cô.

Xung quanh chỉ còn tiếng gió, tiếng lá khô bị cuốn qua mặt đất xào xạc. Cả thế giới như chỉ còn hai người họ.

Hồ Mục Viễn ngẩng lên nhìn anh. Dưới ánh trăng dịu dàng, đôi mắt của Chương Trì sáng tựa vì sao.

Cô khẽ nói: “Chương Trì, cậu là đồ vô lại à?”

Nhưng trong đầu Chương Trì lại nghĩ về một chuyện khác. Anh chậm rãi đáp: “Không còn cách nào khác. Người ta không chịu cho, tớ chỉ có thể tự lấy thôi. Mà nói mới nhớ, điều ước sinh nhật của tớ cũng là thế này.”

Hồ Mục Viễn bật cười: “Nói ra thì điều ước sẽ không linh nghiệm nữa đâu.”

Chương Trì không đáp, chỉ nâng tay trái, nhẹ nhàng lướt qua tai cô, xuyên qua những lọn tóc còn vương chút ẩm ướt. Hồ Mục Viễn khẽ run, định bắt lấy cổ tay cậu nhưng Chương Trì đã nhanh hơn, giữ lấy sau gáy cô, rồi cúi xuống hôn.

Nụ hôn này rất khác với lần chạm môi thoáng qua trước đó. Cậu nhẹ nhàng áp sát, hơi hé môi, từng chút một nhấm nháp hơi thở của cô. Nhịp tim của Hồ Mục Viễn rối loạn, cô vô thức nghiêng đầu né tránh.

Chương Trì chỉ cười khẽ, hôn lướt qua khóe môi cô, rồi chậm rãi lùi lại. Anh nói: “Không linh nghiệm ư? Nhưng điều ước của tớ vẫn thành hiện thực rồi đấy thôi.”

Hồ Mục Viễn quay mặt đi, thì thầm: “Cậu đã ước bao nhiêu điều vậy?”

“Một điều thôi.” Chương Trì nói, giọng điệu bình thản, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm. “Chính là cậu.”

Hồ Mục Viễn khẽ hừ một tiếng, không đáp.

Chương Trì nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Hẹn hò với tớ nhé? Được không, Hồ Miên Miên?”

“Không.” Hồ Mục Viễn vẫn giữ lại chút lý trí. “Chương Trì, cậu có quá nhiều người theo đuổi, tớ không chịu nổi đâu.”

Chương Trì bật cười, cố ý nói: “Cậu cũng vậy thôi.”

“Đừng kéo tớ xuống bùn chung với cậu.” Hồ Mục Viễn đáp lại bằng một câu cô học được từ Nhiếp Tư Trăn. “Tóm lại, chúng ta không hợp. Cậu thả tớ ra đi, tớ muốn lên phòng rồi.”

Chương Trì “ồ” một tiếng, thực sự buông tay.

Hồ Mục Viễn đứng dậy, nhưng vẫn quay đầu lại nói: “Sinh nhật vui vẻ, Chương Trì. Tớ đi đây.”

Chương Trì nhìn cô, chậm rãi nói: “Tớ chẳng thấy vui chút nào. Nhưng cậu vô tình như thế, chắc cũng không bận tâm đâu. Đi đi.”

Hồ Mục Viễn đứng yên vài giây, cuối cùng vẫn chỉ im lặng nhìn gương mặt bình thản của cậu lần nữa, rồi xoay người rời đi.

Tối thứ Sáu, lần đầu tiên đến quán bar nhẹ nhàng, Hồ Mục Viễn ngồi thu mình trong góc sofa, tò mò nhìn quanh. Đối diện là hai người bạn của Nhậm Thiến Đình, họ liên tục nhiệt tình mời cô sang bàn bên chơi trò chơi.

Nhậm Thiến Đình cười khẽ:
“Các cậu cứ chơi trước đi, bọn mình sẽ qua sau.”

Vừa thấy họ rời đi, cô nàng liền vỗ nhẹ vào cánh tay Nhiếp Tư Trăn, trách móc:
“Cậu nói muốn mở rộng mối quan hệ, thế mà lại lạnh nhạt như vậy à?”

Nhiếp Tư Trăn cười hì hì, giọng đầy vô tư:
“Đừng nghiêm túc thế chứ, tớ chỉ nói đùa thôi mà.”

Hồ Mục Viễn chẳng còn lạ gì thái độ này:
“Cậu còn tin lời cô ấy sao?”

Nhiếp Tư Trăn chống cằm, ánh mắt hướng xuống tầng dưới:
“Ca sĩ chính là ai vậy?”

Nhậm Thiến Đình nhướn mày:
“Cậu đoán xem.”

Ở tầng một, gần bức tường gạch cạnh cửa ra vào, những dải đèn màu lam tím lần lượt sáng lên, vẽ nên một sân khấu nhỏ nhưng tinh tế. Vài chàng trai trẻ đang chỉnh lại thiết bị. Nhiếp Tư Trăn lướt mắt nhìn từng người một, chợt thấy do dự:
“Ai nhỉ? Nhìn ai cũng có vẻ giống… Trống, keyboard, bass… Không đúng, có khi ca sĩ chính chưa đến?”

Ngay lúc đó, một chàng trai cao gầy khoác áo khoác denim, tay xách cây guitar, chậm rãi bước lên sân khấu.

“Oh.” Ánh mắt Nhiếp Tư Trăn lập tức dõi theo từng bước di chuyển của cậu ấy, nhẹ giọng thốt lên:
“Vậy thì chẳng còn gì phải đoán nữa.”

Nhậm Thiến Đình đắc ý:
“Sao nào?”

Nhiếp Tư Trăn hỏi:
“Ảnh tên gì?”

“Thi Úc.” Nhậm Thiến Đình chậm rãi đọc, rồi chợt lúng túng vì không nghĩ ra từ nào để giải thích:
“Thi trong từ ‘bố thí’, còn chữ ‘Úc’ thì… giống chữ ‘hoặc’ nhưng có thêm hai nét.”

*Úc 彧 , hoặc 或

Nhiếp Tư Trăn gật gù, khẽ ngâm nga:
“Úc úc kỳ văn, phúc phúc kỳ phấn. Tên hay thật, nghe rất có chiều sâu.”

Nhậm Thiến Đình bĩu môi:
“Đừng làm bộ học giả thế.”

Nhiếp Tư Trăn nhún vai:
“Có văn hóa cũng không được à?”

Hồ Mục Viễn khẽ nhắc:
“Bắt đầu rồi kìa.”

Ban nhạc “Phương Kính” trình diễn một ca khúc tiếng Anh mà Hồ Mục Viễn chưa từng nghe qua. Cô không rành về nhạc, chẳng thể đánh giá kỹ thuật của họ, nhưng điều đó không ngăn được ánh mắt cô bị hút về phía Thi Úc.

Có người dù đứng dưới ánh đèn vẫn lu mờ, nhưng cũng có người, dù ở bất cứ đâu, cũng tựa như tâm điểm của mọi ánh nhìn. Thi Úc chính là người như thế. Cậu ấy có một gương mặt sắc nét, đường nét lạnh lùng nhưng thu hút, thậm chí còn lấn át cả những ngôi sao thần tượng nổi tiếng. Điều này khiến cậu sở hữu không ít fan hâm mộ đến vì danh tiếng, thỉnh thoảng họ huýt sáo hay vỗ tay cổ vũ.

Nhưng Thi Úc chưa bao giờ đáp lại. Dù có hát gì, dù hát hay đến đâu, gương mặt cậu vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt. Xung quanh cậu tựa như có một lớp màn vô hình ngăn cách với thế giới. Hát xong, cậu lập tức rời sân khấu, chẳng lưu lại một giây nào, ngay cả khoảng nghỉ ngắn giữa hai bài cũng không.

Nhiếp Tư Trăn chống cằm, ánh mắt vẫn lặng lẽ dõi theo bóng dáng ấy.

Trong khi đó, Nhậm Thiến Đình quay lưng lại sân khấu, chụp mấy bức selfie, rồi kéo cả nhóm lại chụp chung.

Nhậm Thiến Đình mải chỉnh sửa ảnh, còn Nhiếp Tư Trăn và Hồ Mục Viễn trò chuyện.

Nhiếp Tư Trăn trầm ngâm:
“Nếu Thi Úc làm idol, chắc chắn sẽ là Ace.”

Hồ Mục Viễn tò mò:
“Vì đẹp trai à?”

“Cậu ấy rất thu hút.” Nhiếp Tư Trăn gật đầu. “Trong một nhóm nhạc, người có ngoại hình nổi bật nhất thường là người đầu tiên được chú ý. Nhưng không phải lúc nào cũng là người được yêu thích nhất đâu. Bởi vì mỗi người có một gu riêng. Có người thích những vibe mạnh mẽ, có người thích sự vụng về đáng yêu, có người chỉ bias center, có người lại thích những nhân vật mờ nhạt nhưng đáng thương.”

Hồ Mục Viễn nhíu mày:
“Ai lại thích… người xấu?”

“Rất nhiều ấy chứ. Nhóm nữ thì đỡ hơn, chứ nhóm nam thì đầy người không đẹp nhưng vẫn có fan hâm mộ cuồng nhiệt.”

“Có thể họ có sức hút riêng chăng?”

“Cũng có thể. Tớ không có thành kiến với người không đẹp và cả fan của họ. Nhưng mà độ nổi tiếng của idol đúng là khó mà đoán trước. Có người tài năng toàn diện, dễ thương hết nấc, nhưng lại không hot. Có người nhảy hời hợt, biểu cảm đơ cứng, vậy mà lại đông fan cuồng.”

“Ví dụ?”

Nhiếp Tư Trăn lập tức kể ra một loạt cái tên, rồi nhướng mày:
“Cậu thấy đúng không?”

Hồ Mục Viễn gật gù:
“Nghe cũng có lý… Vậy còn Thi Úc? Cậu ta thuộc kiểu nào?”

“Thi Úc trông thế này, thì khỏi bàn rồi. Đủ loại người cũng sẽ bị hút vào mà thôi.”

Hồ Mục Viễn cười nhẹ:
“Vậy cậu thích kiểu nào?”

“Tớ thích những người trên sân khấu thì kiêu ngạo, rực rỡ, còn ngoài đời ít nhiều cũng giống người chút. Idol mà quá hoàn hảo, quá tròn trịa, lại khiến tớ có cảm giác giống một học sinh ưu tú—ừ thì, kiểu đó rất giỏi, không có gì đáng chê trách, nhưng cũng không phải ngôi sao trong lòng tớ. Có điều người mà quá bình thường, dù có nỗ lực đến đâu, cũng chỉ đang chạm đến giới hạn của chính mình. Rõ ràng cậu không có hào quang.”

“Có khi tất cả chỉ là hình tượng mà họ xây dựng thôi.”

“Đúng vậy. Nếu không thì sao tớ lại thất vọng hết lần này đến lần khác chứ?”