Tại văn phòng luật Kim Vũ, Chương Trì mở ảnh lên xem thì vừa đúng lúc Kha Vũ Minh ở phía sau đi ngang qua.
Anh ấy ghé lại, quan sát một lúc rồi hỏi:
“Ai thế?”
Chương Trì lập tức tắt màn hình.
Kha Vũ Minh cười cười:
“Cũng không đẹp hơn Giai Giai là bao.”
Chương Trì nhíu mày:
“Đừng có lúc nào cũng lôi bọn cháu vào chung một chuyện.”
“Là cô gái lần trước?”
Chương Trì đáp khẽ một tiếng.
“Bị phũ rồi à? Nào, kể cậu nghe đi, cậu giúp cháu gỡ rối.”
“Không có gì để nói cả.”
“Không nói thì thôi.” Kha Vũ Minh nhún vai.
“Nếu cô ấy không chủ động, cũng chẳng từ chối, là có ý gì?” Thật ra cô ấy đã từ chối.
“Còn phải hỏi sao? Chứng tỏ cô ấy không thích cháu đến mức ấy.”
“Bậy bạ.”
Kha Vũ Minh lắc đầu cười:
“Ăn nói cho lịch sự chút đi.” Anh khoác áo vào rồi vỗ vai Chương Trì. “Đi thôi, tối nay đừng làm thêm nữa, đi xả stress chút.”
Sau khi ban nhạc “Phương Kính” rời sân khấu, Nhậm Thiến Đình kéo Hồ Mục Viễn và Nhiếp Tư Trăn sang chơi trò xúc xắc với một nhóm bạn khác. Hồ Mục Viễn chơi vài ván mà chỉ thấy vừa chán vừa ồn, chẳng thể nào cảm nhận nổi niềm vui từ cái trò đoán số chẳng có chút logic này, nên cô quyết định trốn ra sofa ngoài ban công hóng gió.
Ngay phía sau cô là một nhóm thanh niên ăn mặc sành điệu, đang vây tròn chơi trò “Nhảy số bảy”. Ai nói sai sẽ phải chọn “Thật hay thách”.
Một cô gái lớn giọng hỏi:
“Lần đầu tiên cậu ‘tự xử’ là khi nào?”
Hồ Mục Viễn cúi đầu, ngón tay lướt chậm trên màn hình điện thoại, trông có vẻ như đang chăm chú đọc gì đó, nhưng thực chất không hề lọt chữ nào vào đầu. Toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt vào cuộc đối thoại sau lưng.
Đáng tiếc là, cô không nghe được câu trả lời.
“Xem gì mà chăm chú thế?”
Giọng nói bất ngờ vang lên khiến Hồ Mục Viễn giật mình. Cô tròn mắt nhìn Chương Trì, người không biết từ đâu xuất hiện.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Đi cùng cậu tớ.” Chương Trì không chọn chiếc ghế trống đối diện, mà nhất quyết chen vào ngồi sát bên cô. “Hồ Mục Viễn, cậu đang nghe lén người ta nói chuyện đấy à?”
Hồ Mục Viễn bất giác nhớ đến câu hỏi vừa bị cắt ngang. Cô thản nhiên đáp:
“Đúng vậy. Tớ tò mò mà.”
“Tò mò cái gì?”
“Lần đầu tiên cậu ‘tự xử’ là khi nào?”
Chương Trì cứng đờ vài giây. Hồ Mục Viễn cũng ý thức được lời mình vừa nói ra không thể rút lại, nên dứt khoát nhìn thẳng vào anh.
Chương Trì đưa tay gãi mũi, tránh đi ánh mắt của cô.
Hồ Mục Viễn lại hỏi tiếp:
“Cảm giác thế nào?”
Chương Trì ậm ừ:
“Cậu thử thì biết.”
“Tớ có phải đàn ông đâu.”
“Có gì khác nhau?” Chương Trì đột nhiên quay đầu, ánh mắt đâm thẳng vào cô. “Chẳng lẽ cậu chưa từng có ham muốn?”
Cái nhìn của anh khiến tim Hồ Mục Viễn đập loạn một nhịp. Cô vô thức phủ nhận:
“Tớ không có. Con gái khác con trai mà.”
Chương Trì chậm rãi nói:
“Muốn thử không?”
Hồ Mục Viễn bật thốt:
“Giúp cậu à?”
Ý của Chương Trì vốn là muốn nói về bản thân cô, nhưng khi nghe câu trả lời này, hình ảnh trong đầu anh lập tức xoay theo một hướng hoàn toàn khác.
Dĩ nhiên, Hồ Mục Viễn không có ý đó. Cô chỉ là không muốn để thua trên phương diện lời nói mà thôi.
*Đổi xưng hô
Chương Trì chẳng hề báo trước mà bất ngờ cúi xuống hôn cô. Anh ôm chặt lấy eo cô, đầu lưỡi trực tiếp tìm đến giữa môi, dây dưa, quấn quýt, dịu dàng mà chiếm đoạt.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến mức Hồ Mục Viễn còn chưa kịp phản ứng, khoang miệng đã bị hơi thở ấm nóng của anh lấp đầy. Cô chưa từng trải qua nụ hôn nào sâu đến thế, cả người như bị nhiệt độ đột ngột bủa vây, nóng bừng như một con tôm luộc. Đúng lúc cô sắp đẩy anh ra, Chương Trì đã hơi thở gấp gáp, chậm chạp rời đi, ghé sát tai cô, khẽ thì thầm:
“Đừng nói nữa, Hồ Miên Miên.”
Tai Hồ Mục Viễn cũng bắt đầu nóng bừng: “Chương Trì, anh được một tấc lại muốn tiến một thước.”
“Xin lỗi.” Chương Trì lễ độ nói, nhưng trong giọng điệu chẳng hề có chút thành ý nào.
Ánh sáng trên sân thượng mờ ảo, đặc biệt góc họ đang đứng lại càng tối hơn. Thứ sáng nhất lúc này chính là ánh mắt Chương Trì đang dừng trên người cô.
Anh khẽ nói: “Hồ Miên Miên, mặt em đỏ quá.”
“Không thể nào.” Hồ Mục Viễn lập tức phản bác. Ở đây ánh sáng mờ nhạt thế này, nếu anh nhìn rõ thì đúng là có ma rồi.
“Thật mà.” Chương Trì cong ngón trỏ, nhẹ nhàng chạm vào má cô: “Nóng lắm.”
Hồ Mục Viễn bĩu môi: “Là tay anh nóng.”
Chương Trì khẽ véo một chút thịt mềm trên má cô, nhẹ nhàng hỏi: “Hồ Mục Viễn, có phải em đang lợi dụng anh không?”
Tim Hồ Mục Viễn khẽ rung lên: “Hả?”
“Em thích anh hôn em, đúng không? Em cố ý mà, Hồ Mục Viễn.”
Cô không phủ nhận.
Hồ Mục Viễn im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Chương Trì, chúng ta làm những việc người yêu hay làm, nhưng đừng làm người yêu. Được không?”
Chương Trì bất ngờ nhướng mày. Anh hiểu ý cô, nhưng không ngờ câu này lại thốt ra từ miệng Hồ Mục Viễn.
Anh lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt dần lạnh đi.
Hồ Mục Viễn cố giữ vẻ bình tĩnh, ngẩng đầu đối diện với ánh nhìn dò xét của anh…
“Hóa ra em cũng khá thoáng đấy.” Chương Trì lạnh giọng nói.
“Không thích thì thôi. Coi như em chưa nói gì.” Hồ Mục Viễn thản nhiên đáp.
Cô dịch sang bên, định đứng dậy rời đi, nhưng cánh tay Chương Trì bất ngờ vươn ra, nhẹ nhàng kéo cô lại. Cô loạng choạng, suýt chút nữa ngồi hẳn lên đùi anh.
“Hồ Mục Viễn, nếu anh không đồng ý, em định thử với người khác à?”
“Không đâu.” Hồ Mục Viễn đáp thật lòng, “Em chỉ muốn với anh thôi.”
“Tại sao?” Ánh mắt Chương Trì dịu đi đôi chút.
Tại sao ư?
Vì Chương Trì luôn là người chủ động tiếp cận cô. Vì cô không thể giữ lòng bình lặng trước anh.
Trong mắt Hồ Mục Viễn, những mối tình xung quanh đều chẳng có gì đáng để ngưỡng mộ. Nhậm Thiến Đình thay người yêu như thay áo, cô nhìn mà thấy mệt. Trần Dĩnh thì ngày nào cũng gọi video với bạn trai, kể lể từng chút về cuộc sống, cô thấy phiền. Kể cả khi chứng kiến Bân Nguyệt và Tạ Tiêu Dương trong giai đoạn yêu đương ngọt ngào nhất, cô cũng chưa từng có ý định bắt đầu một mối quan hệ.
Cô bài xích bất kỳ mối quan hệ ràng buộc nào. Trong mắt cô, việc buộc cảm xúc của mình với một ai đó thật đáng sợ, nhất là khi phải đầu tư quá nhiều thời gian. Quá không đáng.
Thế nhưng, mỗi khi Chương Trì tìm đến cô, Hồ Mục Viễn lại không thể dứt khoát từ chối.
Nếu người đứng trước mặt cô là Tưởng Lăng Trúc, cô chắc chắn sẽ không do dự. Nhưng đây là Chương Trì—người mà từ nhỏ đã luôn gắn liền với những tin đồn tình ái.
Lần đầu tiên gặp lại anh vào tháng Mười năm ngoái, anh đang hát Bất Đắc Dĩ Phải Yêu cùng một cô gái xinh đẹp. Bạn cùng phòng của cô vừa nhìn thấy anh đã trúng tiếng sét ái tình. Bên cạnh anh lúc nào cũng có một người bạn thanh mai trúc mã thân thiết.
Cô và anh vốn chẳng có quan hệ gì, thế mà anh cứ thế tự nhiên mà hôn cô, chẳng chút kiêng dè.
Hồ Mục Viễn nói: “Vì em ích kỷ. Em tò mò nhiều thứ, nhưng không muốn gánh lấy trách nhiệm.”
Thực ra trước tối nay, trước khi chính miệng nói ra câu đó, cô chưa từng nghĩ theo hướng này. Nhưng khi nói xong, cô lại thấy cũng không tệ.
Chương Trì đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng chẳng sao. Hai người đều vui vẻ, đôi bên tình nguyện, thế thì chẳng phải quá hoàn hảo hay sao?
Chương Trì lặng lẽ nhìn cô, tâm trạng đã khá hơn nhiều. Anh bắt đầu nghĩ có phải Hồ Mục Viễn là đồ ngốc không?
Anh khẽ cười, nói: “Đừng hối hận đấy.”
Nhưng Hồ Mục Viễn lại rất nhanh hối hận.
Chiều thứ Hai, ngay trước giờ học Lý luận Văn học phương Tây, bên cạnh cô bỗng xuất hiện một kẻ rảnh rỗi.
Cô cau mày hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
“Đi học cùng em.” Chương Trì đặt sách xuống bàn, khoanh tay, tựa người ra sau, như thể chuyện này vốn dĩ hiển nhiên: “Không phải em nói sao? Chúng ta là người yêu có danh không thực. Sao nào, đi học cùng nhau không tính là ‘chuyện người yêu thường làm’ à?”
Hồ Mục Viễn: “Nhỏ giọng thôi!”
Cô nhìn quanh, rồi nghiêng đầu nói khẽ: “Chương Trì, anh biết rõ em không có ý đó mà.”
Chương Trì nhướng mày: “Anh không biết. Hay là em viết danh sách cho anh xem?”
Hồ Mục Viễn nghẹn lời: “Anh không có tiết học à?”
“Giờ này thì không.”
Lớp học nhỏ chỉ có tầm hai mươi người, đã có vài ánh mắt lén liếc về phía họ.
“Thôi được rồi.” Hồ Mục Viễn đẩy nhẹ người Chương Trì về phía trước: “Ngồi nghiêm chỉnh lại, Chương Trì, sắp vào học rồi. Đừng làm em bị vạ lây.”
Chương Trì cười khẽ: “Em sợ gì chứ?”
Hồ Mục Viễn bĩu môi: “Sợ anh quá nổi bật, liên lụy đến em.”
Chương Trì nhếch môi: “Xem ra em đang khen anh đấy. Nhưng mà, nổi bật vậy cũng chẳng thấy em nhìn anh thêm mấy lần.”
“Anh thôi ngay đi.”
“Chậc chậc chậc.” Nhiếp Tư Trăn ôm sách lùi ra xa, lắc đầu: “Cãi nhau kiểu này, tốt nhất tui nên tránh xa một chút.”
Lời của editor:
Nếu bạn thắc mắc tại sao Hồ Mục Viễn lại có tư tưởng như vậy vì đơn giản cô ấy sống trong một gia đình có cha qúa hà khắc, thích kiểm soát thì kiểu gì cũng sinh ra tính cách bài xích, tâm lý phản nghịch và không muốn bị ràng buộc. Đó chính là nguyên do tại sao Hồ Mục Viễn sinh ra tính hiếu thắng phản bác.