Sau chín năm, Hồ Mục Viễn lại một lần nữa theo chân Chương Trì bước vào “thế giới nhỏ” trên tầng ba của anh.
“Cả tuổi thơ em từng ghen tị với anh lắm đấy, Chương Trì. Trên đời này, người em ghen tị nhất chính là anh.” Hồ Mục Viễn đứng trước cửa phòng truyện tranh, thở dài đầy cảm khái. Lúc nhỏ đã thấy nơi này thật kỳ diệu, lớn lên rồi nhìn lại, vẫn thấy không gì sánh được.
Cánh cửa phòng bên cạnh cũng đang mở, bên trong trống trơn, chỉ có một thiết bị cao tầm hai mét dựa sát vào tường.
“Gì vậy?” Hồ Mục Viễn tò mò.
“Chơi VR đấy.” Chương Trì bật đèn, “Muốn thử không?”
“Chơi thế nào? Em chưa thử bao giờ.”
Chương Trì để cô đứng trước màn hình, cầm điều khiển lướt qua danh sách game, toàn là những cái tên như “Mạo hiểm”, “Kích thích”, “Thám hiểm”. Hồ Mục Viễn chọn một trò nghe có vẻ dễ hiểu nhất: “Cứ chọn tàu lượn siêu tốc đi.”
Chương Trì bật cười: “Vậy em nhớ đứng cho vững nhé, Hồ Miên Miên. Anh không đỡ đâu đấy.”
“Tại sao lại không đứng vững chứ?” Hồ Mục Viễn thản nhiên, “Em vẫn đang đứng trên mặt đất mà.”
“Ừ, đúng là mặt đất.” Chương Trì thản nhiên đội kính VR lên cho cô, nhét vào tay cô hai chiếc tay cầm.
Thế giới trước mắt Hồ Mục Viễn thay đổi liên tục, rồi đột nhiên, cô thấy mình đang ngồi trên một khoang tàu nhỏ. Trước mặt là đường ray dài hun hút vắt qua những dãy núi trùng điệp, phía trên trời xanh có chim bay lượn, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu văng vẳng.
“Hồ Mục Viễn, thắt dây an toàn đi.” Giọng Chương Trì vang lên bên tai cô.
“Ở đâu?” Cô tìm mãi không thấy.
“Cúi xuống mà nhìn.”
“À, thấy rồi.”
Vừa thắt dây an toàn xong, tàu lập tức tăng tốc leo lên cao, cơ thể Hồ Mục Viễn cũng theo đó mà nghiêng về phía sau.
“Ơ?” Cô loạng choạng hai bước, muốn giữ thăng bằng, nhưng càng lên cao, trọng lực phía sau càng mạnh, cô gần như không thể kiểm soát được cơ thể mình nữa.
Xong rồi, xong rồi, sắp ngã rồi.
Hồ Mục Viễn hoảng hốt lùi lại, phía sau bỗng có một cánh tay vững chãi đỡ lấy cô.
Trong tiếng cười khẽ của Chương Trì, cô nghe thấy anh trêu: “Rõ ràng là đang đứng trên mặt đất bằng phẳng, sao lại không đứng vững được vậy?”
Tàu càng lên cao, tốc độ càng chậm, tim Hồ Mục Viễn cũng theo đó mà treo lơ lửng. Một linh cảm chẳng lành chợt dâng lên trong cô, và rồi, đúng như dự đoán, ngay khoảnh khắc lên đến đỉnh, tàu đột nhiên lao xuống với tốc độ chóng mặt.
“A a a a—!” Hồ Mục Viễn hét lên, cả người cũng theo đó mà lao xuống theo.
Chương Trì giữ lấy bờ vai cô, bật cười đến mức không nhịn nổi.
Làm gì vui dữ vậy?
Hồ Mục Viễn chỉ vừa phân tâm hai giây, liền bị cảnh tượng trước mặt dọa cho giật bắn mình. Trong đường hầm tối đen, từ trên trần rơi xuống một đám thây ma gớm ghiếc, bấu víu lấy đường ray, gào thét lao về phía cô.
“Đừng sợ.” Chương Trì vừa cười vừa trấn an, “Chúng nó không chạm vào em được đâu.”
Mãi đến khi tàu ra khỏi đường hầm, Hồ Mục Viễn mới thả lỏng tứ chi cứng đờ của mình.
Chuyến tàu lượn đầy kích thích kết thúc, cô tháo kính ra, cả người có chút ngơ ngác.
Chương Trì vẫn còn cười, cười đến mức không dừng lại được.
Hồ Mục Viễn trừng mắt: “Cười cái gì mà cười!”
“Muốn chơi tiếp không?” Chương Trì còn chưa đã, “Hay thử trò đu quay lắc lư trên núi nhé?”
“Không thèm!” Hồ Mục Viễn vội vàng lắc đầu, “Anh chơi đi, em ngồi xem.”
“Anh chơi chán hết rồi.” Chương Trì đặt tay cầm xuống, “Xem phim không?”
“Xem gì?”
Chương Trì tiện tay mở một bộ phim kinh điển từ hơn mười năm trước. Phim mới chiếu chưa đầy mười phút, Hồ Mục Viễn đã nghiêng đầu ngủ mất rồi.
Khi tỉnh dậy, xung quanh tối đen như mực. Cô chống tay lên thành ghế đứng dậy, cảm biến ánh sáng nơi góc tường lập tức bật lên. Cô cầm điện thoại nhìn, đã hơn năm giờ hai mươi phút.
Chương Trì đang ngồi trên tầng hai xem tài liệu. Thấy cô xuống, anh gập laptop lại, tiện tay đặt sang bên.
“Ngủ ngon nhỉ, Hồ Mục Viễn.”
“Sao anh không gọi em dậy?”
“Không nỡ.”
“Giờ cũng đến lúc đi rồi, mình đi thôi.”
“Anh gọi đồ ăn, sắp tới rồi đấy. Ăn xong đi cũng không muộn.” Anh vỗ nhẹ xuống chỗ bên cạnh. “Qua đây.”
“Làm gì?”
Hồ Mục Viễn chậm rãi bước đến.
Chương Trì thả lỏng người dựa vào sofa, hai tay đan vào nhau trước mặt, không nói gì, cũng không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn cô.
Cái dáng vẻ chờ sung rụng này của anh khiến Hồ Mục Viễn thật sự không vừa mắt. Ai sợ ai chứ? Cô nghĩ thầm, lần này nhất định phải ra tay trước.
Chương Trì kéo cổ tay cô lại, vốn chỉ định hôn một cái, hoàn toàn không ngờ rằng Hồ Mục Viễn lại thuận thế ngồi hẳn lên người anh.
Hôm nay cô mặc một chiếc quần bò rộng thùng thình, dù có dạng chân ra cũng chẳng hề quyến rũ. Ấy vậy mà Chương Trì lại vô thức nuốt nước miếng.
Hồ Mục Viễn đưa tay che mắt anh lại, ngay sau đó, một nụ hôn mềm mại rơi xuống môi anh.
Chương Trì nhắm mắt lại, trong tâm trí, anh như nhìn thấy một sợi dây dẫn nhỏ bé được châm lửa. Ngay khoảnh khắc đó, từng đợt pháo hoa bùng nổ trong cơ thể anh. Dưới những chùm hoa lửa rực rỡ, anh và cô triền miên đan xen, môi lưỡi quấn quýt, thân thể kề sát không chút kẽ hở.
Hồ Mục Viễn là người châm lửa, nhưng cũng là người không chơi nổi.
Khi rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi nào đó trên người anh, cô ấn nhẹ lên vai Chương Trì, ngồi thẳng dậy, rồi bình tĩnh gỡ tay anh ra khỏi áo của mình.
Chương Trì ngoan ngoãn để cô điều khiển, chỉ có bàn tay đặt trên hông cô là vẫn bướng bỉnh không chịu buông, cứ như dính chặt vào đó, không cho cô rời đi.
“Buông ra nào.” Hồ Mục Viễn nhỏ giọng nhắc nhở.
“Không muốn.” Giọng Chương Trì khàn đi, hơi thở còn chưa kịp ổn định. “Này, Hồ Miên Miên, em không phải kiểu chỉ biết châm lửa mà không chịu dập đâu đấy chứ?”
“Hôm nay đến đây thôi.” Cô thản nhiên đáp.
Chương Trì ghé sát, hỏi cô: “Em thấy thoải mái không?”
Hồ Mục Viễn mạnh miệng đáp: “Chẳng có cảm giác gì cả. Còn anh thì sao? Thấy thoải mái không?”
“Ừm.” Chương Trì thành thật gật đầu, “Nhích thêm chút nữa được không?”
Hồ Mục Viễn nghe vậy liền cử động nhẹ một chút.
“Thôi thôi.” Chương Trì khẽ rên, không chịu nổi nữa. Anh siết eo cô, bế cô xuống khỏi người mình. “Em tốt nhất nên cách xa anh một chút.”
“Thấy chưa.” Hồ Mục Viễn được đà, hất cằm nói, “Em đã bảo chỉ có đàn ông mới dễ bị kích động như vậy mà.”
“Ồ.” Chương Trì cong môi cười đầy ẩn ý. “Để xem hôm nào em cởi sạch rồi, lúc đó anh mới biết em có nói thật không.”
Hồ Mục Viễn đỏ bừng mặt: “Anh nằm mơ đi!”
“Anh còn từng mơ thật rồi đấy.” Chương Trì cố tình trêu chọc. “Trong mơ, em ngoan hơn nhiều. Anh muốn làm gì cũng được.”
“Xì!”
Tiếng chuông điện thoại của Chương Trì bất chợt vang lên, phá vỡ bầu không khí ám muội trong phòng. Là cuộc gọi từ shipper giao đồ ăn.
Sau bữa tối, hai người cùng xuống lầu. Chương Trì bảo Hồ Mục Viễn đứng đợi ở cửa vài phút.
Rất nhanh sau đó, cửa cuốn điện động bên cạnh phát ra tiếng rì rầm rồi từ từ nâng lên. Chương Trì lái ra một chiếc xe con màu đen, dừng lại bên cạnh cô.
“Lên xe.”
Hồ Mục Viễn bất ngờ: “Xe của ai vậy?”
Nội thất bên trong rộng rãi, sạch sẽ, ngay cả thảm lót sàn cũng tinh tươm, không hề có dấu vết sử dụng.
“Xe nhà.”
“Anh lấy đi có sao không? Dù gì cũng gần mà, mình đi bộ qua đi.” Cô có chút lo lắng. “Với lại, Chương Trì, anh có bằng lái từ bao giờ thế? Lái xe nhiều chưa?”
Trong lúc cô lầm bầm, Chương Trì nghiêng người qua, một tay kéo dây an toàn “cạch” một tiếng cài chốt cho cô, tay còn lại nâng cằm cô lên, hôn chụt một cái.
“Không tin tưởng anh đến thế thì để anh đưa em đi xe buýt nhé?”
“Không cần!” Nghĩ đến cảnh chen chúc trên xe buýt, dạ dày cô đã nhộn nhạo rồi. Vừa nói ra cô mới chợt nhận ra điều bất thường. “Khoan đã, anh nói là tối về hả? Chương Trì, anh định lái xe về trường sao? Không ở nhà ngủ à?”
“Mai khoa có việc.”
Hồ Mục Viễn bán tín bán nghi, nhưng xe đã khởi động. Cô khoanh tay, tựa sát vào ghế, không hỏi thêm nữa.